Chương 14: Họp mặt

Sau khi phát hiện ra người đang nằm trên giường đã ngất đi từ bao giờ, Trần Quân chỉ biết thở dài một cái. Hắn tự trách bản thân lại làm quá đà rồi rút dươиɠ ѵậŧ chỉ vừa mới bắn lần thứ năm ra khỏi lỗ huyệt của y.

Hắn ôm đối phương vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt môi lên khóe mi ướt đẫm nước mắt, rồi ôm người vào trong phòng tắm, tẩy rửa cơ thể cho cả hai.

Trần Quân cũng chủ động thay một tấm ga giường khác trước khi đặt Hà Uy vừa mới được tắm rửa sạch sẽ, thơm tho xuống. Hắn mở ngăn tủ đầu giường ra, lấy một tuýt thuốc mỡ luôn được khách sạn chuẩn bị sẵn, bôi vào chỗ đang sưng phù lên cho y.

Xong xuôi, hắn bỏ tuýt thuốc về chỗ cũ rồi kéo chăn, để đối phương ngủ lại nơi này một mình, còn bản thân thì trở về nhà trong đêm khuya.

Mấy ngày sau đó, Trần Quân luôn ở trong nhà, không đi đâu thêm cả. Mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như mọi ngày, hết đi ra ban công đứng lại lượn vào trong.

Chỉ khác một điều là hắn không còn cảm giác chán nản, mệt mỏi như trước kia nữa. Ngược lại, tâm trạng của hắn lại vô cùng tốt và vui vẻ. Tất cả vì hắn vừa có lại số điện thoại của bạn cũ, và cả hai thường xuyên gọi điện nói chuyện với nhau.

Alex:

[Gợi ý lúc trước của tôi cậu đã suy nghĩ lại chưa, Romy?]

Trần Quân:

[Sao anh có vẻ sốt sắng vụ này hơn tôi thế.]

Alex:

[Tôi chỉ đang lo lắng cho cậu thôi. Dù sao thì với tính cách của cậu, sẽ không nằm dài trong nhà mà không làm gì cả, đúng không?]

Trần Quân:

[Tôi hết thời rồi.]

Alex:

[Như cũ. Cậu mà hết thời thì không ai còn thời đâu.]

[Tới giờ, Reni vẫn còn hoạt động. Mặc dù không leo top đầu bảng nhưng anh ta vẫn thu về một lượng mắt xem khủng đó thôi.]

Trần Quân:

[Reni mới chỉ có 37 thôi.]

Alex:

[Còn cậu thì 27.]

Trần Quân:

[Reni dù gì cũng ở trong đó lâu nhất, nắm được hết các chiêu trò, xu thế để giữ ghế hiện giờ. Ai lại lấy anh ấy ra để đi so sánh với một kẻ đã bỏ nghề 7 năm như tôi chứ.]

Alex:

[Đừng nói chiêu trò ở đây, Romy.]

[Nói về thủ đoạn và chiêu trò thì 10 năm Reni cũng không lại cậu đâu, nhóc con.]

[7 năm có là gì. Trước kia, chỉ cần cậu muốn thì trò gì cũng múa được hay sao? Giờ còn bày đặt tủi thân à.]

Trần Quân:

[Haha. Thời thế thay đổi, con người đổi thay.]

Alex:

[Nhưng bản chất thì mãi nằm trong con người, có chết cũng không đổi được.]

[Chẳng lẽ cậu không muốn thấy phản ứng của mọi người khi ‘vua’ trở lại hay sao?]

Trần Quân:

[Romy chưa từng là vua của Angel.]

Alex:

[Lại không thừa nhận nữa rồi.]

[Mà, thứ bảy tuần này bên quán bar của tôi tổ chức họp mặt giới streamer cũ lần thứ ba. Cậu có đi không?]

Trần Quân:

[Hử? Họp mặt streamer cũ gì cơ? Là buổi gặp mặt những streamer ngày xưa của Angel hả?]

Alex:

[Yes. Năm nay là năm thứ ba tôi tổ chức rồi đấy. Mọi người đến rất đông đủ nha. Chỉ thiếu mỗi cậu thôi.]

Trần Quân:

[Anh cũng chịu chi quá nhỉ, Alex. Ba năm trước chỉ mới sang khởi nghiệp mà đã tổ chức họp mặt rồi.]

Alex:

[Cậu biết tôi thế nào mà.]

[Thiếu gì thì thiếu chứ tiền không thiếu. Họp mặt thôi mà. Còn chẳng bằng nửa số tiền tôi bỏ ra để tu sửa quán bar. Tôi lo được.]

[Đi nhé, nhé, nhé, nhé.]

Trần Quân:

[Để tôi suy nghĩ đã.]

Alex:

[Giờ này còn nghĩ gì nữa. Quyết định liền đi. Lão Finn, Roni, Ann và mọi người rất nhớ cậu đấy.]

[Cậu cũng chia tay với Bạch Liên rồi. Ngại gì mà không đi. Tiện thể thông báo tin vui cho mọi người luôn.]

Trần Quân:

[Hừm… Thôi được rồi. Có lẽ tôi sẽ tới.]

Alex:

[It’s certain, not perhaps!]

Trần Quân:

[Haha.]



Alex luôn quan tâm đến hắn một cách kỳ lạ. Không phải là mới gần đây, khi cả hai vô tình gặp lại. Mà cái khoảng thời gian mười mấy năm về trước, chỉ cần Trần Quân và gã gặp nhau ở buổi offline hay trên đường, thì gã lại bày ra bộ dạng ân cần chăm sóc nhiều nhất.

Có lẽ khi ấy, hắn là người nhỏ tuổi nhất trong đám streamer trên Angel. Cũng có thể, Trần Quân và Alex có rất nhiều điểm chung, nên thành ra hợp nhau.

Những cuộc nói chuyện giữa hắn và gã đều kéo dài hơn 2 tiếng. Nếu như bên Alex không có người gọi hay gã đột nhiên nhớ ra phải làm gì đó, thì có lẽ cuộc gọi sẽ kéo dài cả một ngày cũng nên.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Alex, Trần Quân suy nghĩ rất nhiều chuyện. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang nằm trên bàn máy tính rồi tự cười nửa ngày. Tâm trạng hôm nay của hắn đặc biệt tốt đến bất ngờ.

Tuy xuyên suốt cuộc nói chuyện, Trần Quân hết lần này đến lần khác buông ra những câu trả lời nửa vời khiến Alex hết mừng rỡ lại suy sụp rồi tức điên lên. Nhưng trong thâm tâm hắn lại vô cùng mong chờ tối thứ 7 sắp đến gần.

Ai lại không vui khi sắp được gặp lại những người từng là bạn bè thân thiết, người anh chị luôn chăm sóc mình khi xưa chứ.

Trần Quân dựa lưng vào ghế xoay, đẩy qua đẩy lại, suy nghĩ xem tối hôm đó mình nên mặc gì, thì hắn chợt nhìn thấy hình ảnh bản thân đang phản chiếu qua gương được đặt ở góc tủ.

Tóc dài che hết nửa khuôn mặt, râu dưới cằm lởm chởm, ăn mặc xuề xòa, áo ba lỗ, quần đùi tạo ra cảm giác dù hắn có thường xuyên tắm rửa, giặt đồ thì vẫn toát ra cái mùi ẩm mốc, hôi hám.

Đã bao lâu rồi hắn chưa đi cắt tóc nhỉ?

Đến hắn còn chẳng nhớ nổi nữa.

Có lẽ hắn nên đi cắt tóc trước khi nghĩ nên mặc thứ gì vào hôm đó. Dù sao thì, vẻ bề ngoài cũng rất quan trọng mà.

Những ngày sau đó, Trần Quân không còn ở mãi trong nhà nữa. Hắn thường xuyên lái xe ra ngoài thành phố, không chỉ làm mỗi việc đi cắt tóc mà còn tới cửa hàng thời trang hay trung tâm thương mại mua thêm vài bộ quần áo mới.

Tối thứ bảy cuối cùng cũng tới. Trần Quân ở trong nhà tắm cạo râu, sau đó dùng keo vuốt một bên tóc lên, rồi đi ra ngoài lấy bộ vest mà mình mới mua mặc lên người.

Hắn vừa chỉnh trang vừa nhìn bản thân trước gương hiện tại, Trần Quân không khỏi hài lòng. Đôi mắt nâu sắc bén cùng nốt ruồi bên dưới hiện rõ ra bên ngoài, càng làm khuôn mặt vốn đã rất đẹp nay còn hút hồn và quyến rũ hơn.

Xong xuôi, hắn lái xe tới quán bar của Alex. Sử dụng thẻ hội viên mà gã đã tặng cho cách đây không lâu, đi lên tầng 3.

Nhìn thấy ánh đèn vàng dịu nhẹ từ từ xuất hiện, cùng với âm thanh trò chuyện náo nhiệt khi cửa thang máy dần mở ra, Trần Quân định bước ra bên ngoài thì lập tức cứng đờ người lại.

Một phần vì lâu lắm rồi hắn mới đến mấy buổi họp mặt như thế này, nên trong lòng sinh ra cảm giác bồn chồn, lo lắng. Phần còn lại là do tiếng nói chuyện bỗng dưng im bặt, những người đang ở gần đó vừa nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên há hốc mồm, hai mắt mở to, khiến Trần Quân có dự cảm không lành, bất giác lùi lại vào trong vài bước.

Ấy vậy mà, tên Alex chẳng tâm lý tí nào. Hai mắt gã sáng lên khi nhìn thấy Trần Quân, vô cùng vui vẻ mà cong môi lên tạo thành nụ cười lớn, sau đó thì phóng như bay vào trong thang máy, kéo hắn ra bên ngoài.

“ROMY!!! Cậu đến rồi à. Đứng đó làm gì, mau vào trong này đi.”

Giọng Alex vang lên như kéo toàn bộ mọi người trở về thực tại, họ ngay lập tức quây xung quanh gã và Trần Quân, thi nhau đặt câu hỏi.

“Cậu là Romy thật sao?”

“Là Romy. Đúng là Romy rồi.”

“Romy top 1 đây sao?”

“Vậy là tôi không nhìn nhầm rồi.”

“Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu nữa chứ.”

“KING của chúng ta đã quay trở về rồi.”

Khóe môi Trần Quân giật lên từng đợt khi nghe những lời mà mọi người dành cho mình. Đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì đám đông bị một lực tách ra và rồi một bóng người lao vào, ôm lấy hắn.

“Romy!!!”