Chương 2: Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai (2)

“Tốt lắm, chúng ta qua đó đi.”

Đỗ Tiên Thành gật đầu nói với Tiêu Sĩ Cập rồi ôm Đỗ Hằng Sương tính rời đi.

Phương Vũ Nương vội vàng níu hắn lại: “Lão gia gấp làm gì, Sương nhi vừa mới ngủ dậy, còn mặc tã lót, để ta đổi xiêm y cho nàng đã”.

Lời này nhắc nhở Đỗ Tiên Thành, hắn một tay bồng nữ nhi một tay lấy từ trong túi áo ra một khối dương chi ngọc bài trong suốt đưa cho Phương vũ Nương:

“Cái này là bùa bình an xin ở Đại Chiêu Tự cho Sương nhi, đã được cao tăng trụ trì khai quang, nàng tìm một sợi dây mềm chắc đeo cho Sương nhi đi, có thể phù hộ nàng cả đời bình an, thuận lợi.”

Phương Vũ Nương hai mắt sáng ngời, đôi con ngươi lóng lánh như phát sáng, làm cho dung nhan tuyệt mỹ càng thêm chói mắt.

“Lão gia có lòng” Nói xong hai mắt phiếm hồng, nhẹ giọng nói “Ta thực xin lỗi lão gia, đứa con đầu lòng lại là nữ nhi”.

Đỗ Tiên Thành vốn có bốn huynh đệ, trên hắn là hai ca ca, tuổi tác lớn hơn hắn nhiều, dưới là đệ đệ nhỏ hơn ba tuổi. Năm đó khi tiên đế mộ binh, ba đứa con lớn của Đỗ gia đều bị sung quân, chỉ có tứ đệ ở lại hiếu kính cha mẹ. Khi bọn họ đến Cao Lâu Lệ, Hữu Dực tướng quân Vương Trọng Văn cầm binh không thông, khiến cho bọn họ trúng gian kế của địch nhân, toàn quân bị tiêu diệt gần hết.

Đỗ Tiên Thành nhờ có Tiêu Trường Sinh trợ giúp, được Tề quốc công Tề Bá Thế lúc đó phụ trách lương thảo quân giới cứu mạng, mới thoát được một kiếp. Nhưng hai ca ca hắn cùng toàn quân thì không được may mắn như thế, chẳng những bị đại tướng Ất Chi Nhạc Văn của Cao Lâu Lệ gϊếŧ mà còn bị chặt đầu xếp thành một toàn phật tháp.

Tòa phật tháp được làm từ mười vạn cái đầu của chúng tướng sĩ khắc sâu trong lòng Đỗ Tiên Thành và Tiêu Trường Sinh, tuy xuất ngũ nhiều năm nhưng không phút giây nào bọn họ không nhớ tới nỗi nhục bị bắt bị gϊếŧ cùng sự âm hiểm giả dối của mỹ nhân Cao Câu Lệ.

Năm năm trước tiên đế mất đi, giám quốc hoàng thái tử đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên Đức Trinh hoàng đế ban ra là rút toàn bộ quân đội đang chinh phạt Cao Câu Lệ về, phái một đoàn sứ giả đến Cao Cao Lệ đàm phán.

*

Đỗ Tiên Thành và Tiêu Trường Sinh vốn không phải người Trường An mà là ở Lạc Dương thành cách đó hơn trăm dặm.

Hai nhà Đỗ, Tiêu ở Lạc Dương cũng được xem như là vượng tộc vì con nhiều nhưng trải qua trận chinh chiến, nhân số trong nhà giảm đi rất nhiều.Ba đứa con trai ra đi, chỉ một đứa trở về mà đệ đệ ở nhà cũng đã sớm chết vì bệnh. Song thân hai nhà Đỗ, Tiêu cũng đã mất trước đó mấy năm. Gia đình thịnh vượng ngày xưa phút chốc lụi tàn.

Hai ca ca của Đỗ Tiên Thành trước khi xuất chinh đã có gia đình cũng đã có con.

Năm năm trước, Đỗ Tiên Thành trở về Lạc Dương liền đối diện với thảm cảnh: cha mẹ mất, đệ đệ chết yểu, hai tẩu tử cùng chất nhi chất nữ phải đem điền sản trong nhà bán lần bán mòn mới có thể duy trì cuộc sống. Là nam đinh duy nhất trong nhà, Đỗ Tiên Thành không chỉ làm sao để sống mà còn phải chăm lo cho cuộc sống của cả nhà đại tẩu, nhị tẩu, hơn nữa còn phải sống tốt để cha mẹ và hai ca ca, đệ đệ ở trên trời yên lòng.

Hoàn cảnh của Tiêu Trường Sinh khá hơn Đỗ Tiên Thành một chút, vì hắn chỉ có một tẩu tử, nghe nói đại ca hắn chết trận, tẩu tử liền lập tức tái giá, hơn nữa cha mẹ hắn vẫn còn sống, đệ đệ thì còn nhỏ, trong nhà cũng có chút điền sản.

Biết Đỗ Tiên Thành rơi vào quẫn cảnh, Tiêu Trường Sinh liền chủ động tìm tới, mời Đỗ Tiên Thành cùng đi buôn muối, mua gốc bán ngọn, chỉ cần dám làm thì chẳng mấy chốc sẽ phát tài.

Đại Chu khi đó cũng thi hành chính sách khoan chính, triều đình mở rộng ngành trà muối cho các thương nhân cho uy tín kinh doanh. Đồng thời với chính sách an trí cho các binh sĩ từng chinh phạ Cao Câu Lệ, nên triều đình cũng có nhiều ưu đãi cho bọn họ.

Đỗ Tiên Thành liền cùng Tiêu Trường Sinh và một số người có chút vốn liếng đến kin đô Trường An mưu sinh, bắt đầu từ việc môi giới cho các muối thương, chỉ sau năm năm đã trở thành muối thương lớn nhất thành Trường An. Bọn họ cũng không phải buôn muối lậu mà là quan doanh muối thương của triều đình. Sau đó hai người thành gia lập thất, phong phong quang quang như ngày hôm nay.

Đỗ Tiên Thành đã là đại gia, có thể cưới quý nữ thế gia đã suy tàn, có điều quý nữ thế gia tuy có nhan sắc nhưng mắt cao hơn đầu, xuất thân bất đồng với hắn cũng khinh thường người buôn bán như hắn. Hắn cũng không muốn trèo cao để rồi cả đời phải sống trong ánh mắt khinh khi của nữ nhân. Hắn thầm nghĩ sẽ cưới một nữ có chút nhan sắc, có khả năng tự thu xếp, lo toan mọi việc trong nhà, quan trọng nhất là có xuất thân như hắn, đương niên cũng cần có gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt, biết yêu trẻ kính già còn người phong trần,dù có là kỳ nữ tử cũng không thể lấy về nhà.

Tóm lại, hắn soi mói hơn tiêu Trường Sinh vì thế mà thành thân trễ hơn, mãi tới đầu năm trước mới cưới vợ, không lâu sau thì Phương Vũ Nương có thai, nào ngờ con đầu lòng lại là nữ nhi. Dù sao cũng là khúc ruột của mình, Phương Vũ Nương đương nhiên là yêu thương nhưng vẫn sợn Đỗ Tiên Thành mất hứng. Có nam nhân nào không muốn con trai chứ. Nối dõi tông đường, kế thừa tài sản,thiết lập địa vị…đều là nói con trai.

Đỗ Tiên Thành không hề mất hứng, nói thai đầu tiên là con gái, sau đó mới có nhi tử tốt hơn, còn thường xuyên an ủi Phương Vũ Nương, nói nàng không nên gấp gáp, hai người còn trẻ, sau này sẽ sinh rất nhiều con. Mà Sương nhi là đích trưởng nữ của hắn, là đứa con đầu tiên, địa vị ở trong lòng hắn không ai thay thế được.

Hắn còn quan tâm tới việc Sương nhi chọn đồ vật đoán tương lai như vậy, Phương Vũ Nương mới an lòng, tiếp nhận nữ nhi cười nói: “Chàng mang Cập nhi ra ngoài tiếp khách đi, ta thay xiêm y cho Sương nhi xong sẽ ra ngay.”

Đỗ Tiên Thành quay sang cười nói với Tiêu Sĩ Cập “Chúng ta ra ngoài gặp phụ thân ngươi chịu không?”

Tiêu Sĩ Cập liên tục gật đầu, đi theo Đỗ Tiên Thành ra ngoài, vừa tới cửa đã mùi thơm nồng nàn truyền tới. Tiêu Sĩ Cập nhịn không được hắt hơi mấy cái.

“Đỗ thúc đây là ai vậy?”

Đỗ Tiên Thành ngẩng đầu liền thấy hai tẩu tử của hắn là Điền thị và Tôn thị đến, liền cung kính hành lễ: “Đại tẩu, nhị tẩu.”

Hai tảu tử của hắn nghe nói đại ca, nhị ca hắn chết trận cũng không tái giá như người khác mà ở lại Đỗ gia thủ tiết, vì thế Đỗ Tiên Thành rất kính trọng hai người. Mấy năm trước, tiền kiếm được hơn phân nửa đều đưa cho hai tẩu tử, cho tới khi thành thân mới giảm bớt việc chu cấp. Tuy nhiên hắn là muối thương đệ nhất, tiền trong tay hắn nhiều như cá diếc qua sông, cho dù có giảm thì một năm cũng đưa cho hai tẩu tử cả vạn lượng bạc.

Điền thị, Tôn thị cùng nhau đi vào, dùng khăn gấm che miệng cười khanh khách nói: “Tam đệ cùng tam đệ muội thực sự là ân ái nha, từ ngàn dặm xa xôi trở về, không thèm gặp chúng ta đã đi tìm tam đệ muội rồi. Chậc chậc, thật sự là xưa đâu bằng nay.”