Chương 3: Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai (3)

Tiêu Sĩ Cập ngẩng đầu, lén lút đánh giá hai phụ nhân này.

Điền thị đã luống tuổi, tuy da vẫn còn trắng nõn nhưng khóe chân chim hằn sâu nơi khóe mắt đã tố giác tuổi tác của nàng, trên người mặc xiêm y màu đỏ, váy xanh lá mạ, thắt lưng bằng gấm trắng, một tay cầm khăn gấm màu tím, tay kia thì phe phẩy quạt tròn nguyệt sắc, trên đầu đeo đầy trang sức châu báu, lóe sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Tôn thị trẻ hơn một chút, khuôn mặt tròn tròn thanh tú, xiêm y màu lam nhạt, cổ áo hạ thấp để lộ hơn nửa bộ ngực tuyết trắng, khi cười nói bộ ngực cũng rung động theo.

Đỗ Tiên Thành chắp tay thở dài: “Hai tẩu tử nói đùa rồi, ta vốn định đến Lạc Dương trước nhưng vì hôm nay là ngày Sương nhi chọn đồ vật đoán tương lai, ta sợ về không kịp cho nên mới về nhà trước, cũng định sau hôm nay sẽ mang Vũ Nương cùng Sương nhi đến Lạc Dương thăm đại tẩu và nhị tẩu, không ngờ hai tẩu tử đã tới đây trước, hai tẩu thật là có lòng.”

Điền thị và Tôn thị liếc nhìn nhau một cái rồi cùng lui ra sau nửa bước, tránh lễ của Đỗ Tiên Thành: “Tam đệ sao lại nói nghe xa lạ vậy. Chúng ta là người một nhà, Sương nhi lại là đích trưởng nữ của ngươi, ngày nàng chọn đồ vật đoán tương lai, chúng ta sao có thể không đến. Hơn nữa, chúng ta đã bỏ lỡ lễ đầy tháng, nếu thôi nôi cũng không có mặt, chắc sau này tam đệ muội sẽ cấm cửa chúng ta nha, phải không tam đệ?”

Đỗ Tiên Thành việc xua tay nói: “Không có! Tam đệ muội của tẩu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

Dừng một chút, lại nói: “Nếu là nàng thật sự làm như vậy, hai vị chị dâu muốn cùng ta nói, ta tất nhiên sẽ không làm cho hai vị chị dâu chịu ủy khuất.”

Điền thị vừa lòng gật đầu, đưa tay ra sau vẫy vẫy: “Hằng Cơ, Hằng Tài mau tới chào tam thúc các ngươi đi, không phải các ngươi vẫn nói rất nhớ tam thúc các ngươi sao?”

Nói xong lại nhẹ nhàng đẩy Đỗ Tiên Thành một cái “Tam đệ, đã hơn một năm ngươi thực sự rất ít khi về Lạc Dương. Đó là gốc rễ của Đỗ gia chúng ta, ngươi đừng quên.”

Đỗ Tiên quay đầu nhìn lại thấy hai thanh niên nam tử từ sau hành lang đi ra. Người cao là Đỗ Hằng Cơ, năm nay mười bảy tuổi. Đệ đệ Đỗ Hằng Tài của hắn thấp hơn một chút, năm nay mười lăm tuổi.

Tôn thị cũng vội vàng quay ra sau ngoắc: “Hằng Lan, Hằng Kiều, Hằng Nga, các ngươi cũng mau tới đây.”

Ba đứa nhỏ choai choai vọi vàng chạy tới.

*

Đỗ Hằng Lan là con lớn nhất của Tôn thị, năm nay mười ba tuổi, nữ nhi Hằng Kiều năm nay mười tuổi, Hằng Nga bảy tuổi, sinh vào năm trượng phu của Tôn thị cũng chính là nhị ca của Đỗ Tiên Thành tòng quân.

Tiêu Sĩ Cập trừng mắt nhìn Đỗ Hằng Cơ và Đỗ Hằng Tài đã ra dáng người lớn, nhịn không được hỏi Đỗ Tiên Thành: “Đỗ thúc, mẹ ta nói, nam nữ bảy tuổi không thể cùng giường, đồng tử ba thước không thể tiến vào trong, mà hai người này…” Hắn chỉ vào Đỗ Hằng Cơ và Đỗ Hằng Tài: “Bọn họ không chỉ…ba thước nha”.

Long Hương Diệp, mẫu thân của Tiêu Sĩ Cập vốn là đích nữ của tú tài, từ nhỏ đã tri thư đạt lễ, tuy dung mạo không bằng Phương Vũ Nương nhưng cũng đoan trang, hiền thục, có phong phạm của tiểu thư khuê các. Tiêu Trường Sinh cũng chính vì coi trong nàng có gia giáo nên mới tam môi lục sính cưới nàng làm chính thất nguyên phối.

Đỗ Tiên Thành biết vậy mẫu thân Tiêu Sĩ Cập rất nặng lễ nghi nên mới cười giải thích: “Nương ngươi nói đúng nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, tỷ như bọn họ là người chí thân của ta, cho nên quy củ đó không tính.”

Tiêu Sĩ Cập cái hiểu cái không gật đầu.

Bọn họ nói chuyện đã hấp dẫn sự chú ý của Đỗ Hằng Nga, nàng cười hì hì đi tới, vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Sĩ Cập, còn quay đầu nói: “Nương, tiểu ca nhi này thực tuấn tú nha.”

Đỗ Hằng Nga bảy tuổi, Tiêu Sĩ Cập chỉ mới lên bốn nên nàng cao hơn hắn gần một cái đầu. Tiêu Sĩ Cập tức giận nhưng biết là thân thích của Đỗ Tiên Thành nên không dám phát tác, chỉ quay đầu, đẩy tay Đỗ Hằng Nga ra rồi trốn sau Đỗ Tiên Thành.

Đỗ Hằng Nga bảy tuổi, tiêu sĩ cập mới bốn tuổi, thân cao cũng so với tiêu sĩ cập muốn cao một cái đầu.

Đỗ Hằng Nga bị đẩy liền thối lui vài bước, vùi đầu vào lòng Tôn thị, cảm thấy rất mất mặt, gắt gao ôm chặt Tôn thị không buông.

Điền thị cầm quạt tròn che miệng cười nói: “Tam đệ, tiểu ca nhi này là con nhà ai vậy? Ngày thường quả thật tuấn. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan tuấn dật, còn xinh đẹp hơn tiểu cô nương.”

Đỗ Tiên Thành thu tươi cười, thản nhiên nói: “Đây là trưởng tử của Tiêu huynh, nghĩa huynh của ta”.”

Điền thị và Tôn thị cũng biết nghĩa huynh mà Đỗ Tiên Thành nói chính là Tiêu Trường Sinh, đồng đội trong quân trước kia của hắn, cũng chính là một trong hai đại muối thương nổi tiếng nhất thành Trường An, được xưng là đông Tiêu tây Đỗ.

Tiêu Trường Sinh phụ trách khu chợ phía đông thành Trường An, Đỗ Tiên Thành quản lý khu phía tây, hai người liên thủ gần như không chế hết tám phần việc cung ứng muối cho toàn Đại Chu.

“Thì ra là đại trưởng tử của Tiêu gia, thảo nào ta thấy quen mắt như vậy.” Tôn thị lập tức có phản ứng, đi đến bên cạnh Đỗ Tiên Thành thăm dò phía sau hắn.

Tiêu Sĩ Cập đang tránh sau Đỗ Tiên Thành, mặt nhăn hơn trái khổ qua.

Tiêu gia cũng là phú hào không thua gì Đỗ gia ah

Tôn thị tròng mắt đảo một vòng, vội vàng lôi kéo nữ nhi Đỗ Hằng Nga đến, nói với Đỗ Tiên Thành.

“Tam đệ, nhị tẩu chưa từng xin ngươi cái gì nhưng hôm nay hi vọng ngươi thương tình chất nữ mà giúp nhị tẩu một việc.”

Đỗ Tiên Thành vội hỏi: “Nhị tẩu có việc gì cứ nói, chỉ cần có thể làm thì ta nhất định không từ chối.”

Tôn thị cười đẩy Đỗ Hằng Nga đến gần Tiêu Sĩ Cập. Tiêu Sĩ Cập vội vàng né tránh.

“Tam đệ, ngươi xem, chất nữ của ngươi cùng Tiêu công tử quả là một đôi do trời đất tạo nên, phiền tam đệ giúp Hằng Nga nhà chúng ta đính ước với Tiêu công tử, cũng không uổng công nhị ca ngươi vì ngươi mà chết trận sa trường ah” Vừa nói vừa lấy khăn lau nước mắt.

Đỗ Tiên Thành sắc mặt trầm xuống: “Nhị tẩu, Sĩ Cập không phải con của ta, ta không thể làm chủ thay hắn, hơn nữa Hằng Nga lớn hơn hắn tới ba tuổi.”

Điền thị nghe vậy liền đi đến bên cạnh Tôn thị, vỗ vai nàng nói: “Tam đệ, ngươi phải hiểu, tục nữ có câu nữ lớn hơn ba, ôm kim chuyên, đó chính là cẩm tú lương duyên nha. Hơn nũa Đỗ gia chúng ta cũng là môn đăng hộ đối với Tiêu gia, ngươi thành toàn cửa hôn sự này, không chỉ có nhị tẩu ngươi hay nhị ca đã chết của ngươi mà thậm chí cha mẹ dưới cửu tuyền cũng cảm kích ngươi ah”.

Đỗ Tiên Thành tuy rất kính trọng hai vị tẩu tử nhưng cũng không phải kẻ ngu hiếu, nhưng thấy hai nàng nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện làm bọn họ mất thể diện, chỉ nói: “Sĩ Cập tuổi tác còn nhỏ, cha mẹ hắn từng nói sẽ không cho hắn đính thân sớm. Nếu Hằng Nga nguyện ý chờ thì đợi tám, mười năm sau, khi Sĩ Cập có thể đính thân thì bàn sau”.

Tám, mười năm, lúc đó Đỗ Hằng Nga chưa đính thân thì đã thành gái lỡ thì, làm sao mà chờ? Chẳng qua là uyển chuyển cự tuyệt mà thôi. Tôn thị liền sa sầm mặt, Điền thị vội vàng hòa giải: “Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày chất nữ Hằng Sương của chúng ta chọn đồ vật đoán tương lai, chúng ta vào trong gặp tam đệ muội và Sương nhi đi. Tam đệ, hai chất nhi liền nhờ ngươi chăm sóc” Nói xong liền đẩy Đỗ Hằng Cơ và Đỗ Hằng Tài cho Đỗ Tiên Thành.