Chương 25:

Thật ra sự lo lắng của cư dân mạng không phải không có lý, ruộng nước trong ống kính trông lầy lội vẩn đυ.c, khoảnh khắc quay cận cảnh vừa rồi, mọi người còn nhìn thấy được không ít sinh vật trôi nổi, thậm chí còn nhìn thấy những con lươn chui rúc hệt như con rắn.

Cư dân mạng từng sinh sống ở nông thôn đều biết, ruộng nước như thế này nhìn bên ngoài chẳng có gì nhưng sợ nhất là khi bước xuống lại có những sinh vật lạ bò lên đùi, đặc biệt là đỉa.

Những đứa trẻ này đều được sinh ra trong gia đình khá giả, từ bé sống trong nhung lụa, muốn bọn trẻ xuống ruộng chắc sẽ rất khó.

Có lẽ nhóm bố mẹ cũng nghĩ như vậy, Thích Dạng đang suy nghĩ làm thế nào để lừa hai đứa nhỏ nhà mình xuống ruộng thì thấy cô bé của gia đình bình thường bên cạnh đã bình tĩnh, nho nhã cởi bỏ đôi giày trắng rồi bước xuống bùn.

Hôm nay Lục Vãn Vãn đội một chiếc mũ rơm che nắng, mái tóc đen mềm mại được tết hai bên rủ xuống vai, phối với chiếc quần yếm ngắn màu xanh nhạt, trông rất đáng yêu.

Nhưng một cô bé trông như thiên sứ ấy lại bước xuống ruộng không chút do dự, còn nhanh chóng bắt được một con tôm hùm đất lớn.

Văn Nhất Lâm nhìn tôm hùm đất trên tay chị Vãn Vãn, không biết có phải cậu bé nghĩ đến gì hay không, tên nhóc ham ăn không kìm được mà liếʍ môi, giãy giụa khỏi tay bố, muốn xuống ruộng. Nhưng bởi vì chân cậu bé quá ngắn, không cẩn thận bị ngã bệt xuống ruộng nước.

Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là cậu bé sắp khóc.

Nhưng không ngờ cậu bé không những không khóc mà còn bắt được một con lươn từ trong bùn lên, giơ cao về phía Văn Thiệu và nói: “Bố ơi, bố nhìn này, con bắt được một con rắn nhỏ!”

Cư dân mạng đều bị chọc cười.

Đứa trẻ này thật to gan, tuy rằng chỉ là một con lươn nhưng nhìn qua cũng thấy rất đáng sợ.

Vấn đề là cậu bé mũm mĩm này còn nghĩ đây là rắn!

Khán giả cảm thấy đám trẻ mùa này rất gan dạ.

Đạo diễn Điền Lập Quần cũng hết sức ngạc nhiên, ông ấy đã quay nhiều mùa, mỗi mùa đều gặp những đứa trẻ có tính cách khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy gặp được đám trẻ khiến người khác yên tâm thế này.

Sau khi Lục Vãn Vãn và Văn Nhất Lâm xuống dưới ruộng, Kỳ Tư Dữ vốn còn đang do dự cũng không chịu thua kém, bắt đầu bước xuống.

Cậu bé không những đi xuống mà còn ôm em gái xuống theo.

Cô bé là người thích sạch sẽ, vẫn đang nói chuyện với mẹ về việc không muốn xuống ruộng nước bẩn, nhiệm vụ để anh trai làm được rồi, không ngờ bỗng chốc cô bé đã đứng dưới bùn đất, chân không rút lên được.

Đôi mắt to của cô bé ngập nước, muốn khóc nhưng lại có sự kiêu ngạo lạ thường. Cô bé cố nén không để nước mắt rơi xuống, dáng vẻ đáng thương lại bướng bỉnh kia khiến khán giả vừa đau lòng vừa buồn cười.

[Anh trai đang trả thù em gái vì bị mách lẻo chuyện mình rủ Tiểu Tiểu Hành đi chọc tổ ong vò vẽ lúc sáng đây mà.]

[Hahaha, đúng là gen “chơi xấu” nhau có sẵn trong máu của hai anh em.]

Thật ra Tiểu Lệ Hành cũng không muốn xuống ruộng, nhưng cậu bé nghĩ phải làm nhiệm vụ, không thể làm vướng chân “ bố mẹ” được nên đã bước xuống không chút do dự.

Ngược lại, nhóm người lớn không can đảm bằng những đứa trẻ, rất lâu sau mới miễn cưỡng xuống ruộng.

Mà trong lúc đi về vị trí của mình, Mộ Lệ Hành và An Ngu đi ngang qua nhau. Không biết Mộ Lệ Hành nghĩ đến gì đó, anh hơi nghiêng người nói nhỏ với An Ngu: “Chút nữa cô đừng làm vướng chân bọn tôi đấy.”

“?” An Ngu quay đầu sang, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu sáng hiện lên vẻ nghi ngờ: “Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng chứ? Anh không cảm thấy so với tôi thì tỉ lệ anh làm vướng chân nhiều hơn một chút sao? Dù sao thì một cộng một lớn hơn hai.”

Mộ Lệ Hành sững sờ trong chốc lát.

Rất nhanh đã hiểu ra ý cô khi nói một cộng một.

Bỏ qua độ khó của nhiệm vụ, thật sự tỉ lệ anh làm vướng chân là khá lớn.

Bởi vì Tiểu Lệ Hành và anh đều là cùng một người.

Hai người bọn họ dù là ai làm vướng chân, cũng đều được gọi là “Mộ Lệ Hành”.

Mộ Lệ Hành nghẹn họng.

Khán giả thấy hai người đến gần nhau như vậy, còn kề tai nói nhỏ, không kịp phòng bị mà bị nhét cho một bát cơm chó.

[Đôi vợ chồng xấu xa này, có cơ hội là sẽ đến gần nhau.]

[Nói gì vậy, không để cho chúng tôi nghe một chút được sao.]

[Chỉ một câu thôi, hai người này đứng chung một chỗ thật sự rất ưa nhìn.]

[Tôi cũng thấy vậy! Khó có người nào có thể áp chế được khí thế của anh Lệ.]

Trong mắt người hâm mộ, hình tượng của Mộ Lệ Hành đã được loại bỏ mọi khuyết điểm, anh đứng yên ở đó chính là một cảnh đẹp, còn cả khí chất và bầu không khí của riêng mình, không giống với người khác.

Cho nên rất nhiều nghệ sĩ, cho dù là nghệ sĩ nam hay những nghệ sĩ nữ xinh đẹp đều không thích đứng chung khung hình với anh, sẽ có cảm giác bị đả kích.

Nhưng không hiểu vì sao người đàn ông luôn mang theo hào quang lấp lánh này khi đứng cùng An Ngu lại đem đến một cảm giác hài hòa khó tả.

Giống như một bức tranh với gam màu lạnh được điểm thêm vài nét màu ấm, bức tranh bỗng trở nên tươi sáng, sống động, con người cũng trở nên sống động theo.

Đương nhiên hai người không biết suy nghĩ của cư dân mạng.

Mộ Lệ Hành không nói lời nào đi tới giữa ruộng nước, nhận lấy dây đàn hồi mà nhân viên đưa cho.

Tất cả mọi người vào vị trí của mình, bốn ông bố đeo dây đàn hồi trên eo, các dây xoắn lại với nhau ở giữa.

Nói cách khác, các bố sẽ chạy về phía vợ mình, không chỉ bị cản trở bởi dây đàn hồi mà điều cản trở lớn hơn ở đây chính là các ông bố còn lại.

Khó trách đạo diễn Điền nói rằng trò chơi này là thử thách lớn nhất đối với các bố.

An Ngu đứng cách Tiểu Lệ Hành ba mét và cách Mộ Lệ Hành cũng hơn ba mét.

An Ngu liếc qua chỗ Mộ Lệ Hành đứng, nhớ tới lời khıêυ khí©h vừa rồi của anh. Cô tuân theo nguyên tắc có qua có lại, cô quyết định cũng tặng cho anh một câu: “Lát nữa anh cẩn thận một chút, anh Thiệu từng tập võ, tổng giám đốc Kỳ và anh Lục trông cũng rất mạnh, anh chú ý đừng để bị quăng ngã.”

Ý nói là anh đừng làm mất mặt như lúc ở trên cầu hôm qua.

Mộ Lệ Hành nghe hiểu ý của cô, hàm răng không kìm được mà nghiến chặt, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Anh đang định lên tiếng đáp trả thì Thích Dạng ở bên trái An Ngu cười trêu ghẹo: “Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt, cô thật sự rất quan tâm chồng mình, còn lo cậu ấy bị quăng ngã.”

An Ngu: “Hả?”

Ý của mình là thế này sao?

Không phải, cô nghe tôi giải thích…

Văn Thiệu cũng ở một bên cười nói: “Thật hâm mộ Lệ Hành, có vợ đau xót. Đáng tiếc hôm nay A Vân nhà tôi không đến được, tôi thật sự hơi nhớ cô ấy rồi.”

Văn Thiệu thở dài.

Mộ Lệ Hành: “?”

Cô đang đau lòng cho mình sao?

Trong bầu không khí vui vẻ lại kỳ lạ này, cuộc đại chiến tranh giành nguyên liệu nấu ăn chính thức bắt đầu.

Sau tiếng còi của Điền Lập Quần, nhân viên đưa ra danh sách đồ ăn đầu tiên - Gà hầm nấm hương khoai tây.

Đây là món ăn phổ biến, chỉ cần nghe qua là biết nguyên liệu có gì, tất cả đều nằm trong tên món ăn.

Bởi vậy, sau khi nhân viên đọc xong, nhóm các mẹ ở trong sân lập tức chỉ huy con mình.

“Kỳ Tư Dữ, mau tìm khoai tây, nấm hương và thịt gà.”

“Mẹ, khoai tây trông ra sao, nấm hương là cái nào? Ở chỗ này có mấy loại nấm lận.”

Thích Dạng đỡ trán, tiêu rồi, từ trước tới giờ bọn trẻ nhà mình đều là cơm bưng nước rót, chưa hề bước vào cửa nhà bếp lần nào.

Thật ra, đừng nói con của cô ấy, ngay cả bản thân Thích Dạng, là con gái lớn nhà họ Thích, nếu không phải sau này tiến vào giới giải trí, từng tham gia chương trình thực tế về nông thôn, e rằng cô ấy cũng không biết những thứ này.

Thích Dạng chỉ vào bức tranh khoai tây dán trên bảng: “Chính là cái tròn tròn kia, cái có vỏ màu vàng.”

“Ôi, cái con xé là khoai lang.”

Luống cuống tay chân giống như nhà Thích Dạng còn có nhà Văn Thiệu.

Bởi vì cậu bé Văn Nhất Lâm của nhà này còn chưa đến bốn tuổi, cho nên việc phân biệt thức ăn có hơi quá sức, lại thêm cộng sự là một thím của thôn An Hà xung phong nhận việc, cách nói chuyện của bà thím đậm tiếng địa phương khiến cậu bé mũm mĩm nghe không hiểu, gấp đến mức khóc lên.

“Đừng nóng vội, Lâm Lâm, chúng ta tìm từ từ, tìm từng cái một.” Văn Thiệu nhìn con trai đang khóc, tuy đứng cách rất xa, nhưng ông ấy lập tức an ủi.

Nhưng khi Văn Thiệu vừa dứt lời, bỗng cảm thấy bên hông bị kéo căng, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như ông ấy lại đang bị hai lực kéo mạnh về hai bên, hóa ra là Mộ Lệ Hành và Lục Văn Bân.

Khác với đứa trẻ của nhà họ Thích không biết gì về nguyên liệu nấu ăn và cậu bé mũm mĩm của nhà họ Văn không hiểu ngôn ngữ địa phương, Tiểu Tiểu Hành của gia đình ảnh đế sau khi nghe xong danh sách được công bố, ngay lập tức tìm ra hình ảnh nguyên liệu nấu ăn được dán trên tường và xé xuống, sau đó chạy về phía An Ngu với tốc độ nhanh nhất.

Một tuần trước khi quay chương trình, mỗi lần An Ngu nấu cơm ở phòng bếp, Tiểu Lệ Hành sẽ chủ động hỗ trợ nhặt rau, dọn dẹp, thậm chí còn rửa bát.

Không chỉ vì trước đây cậu bé cũng thường xuyên làm những việc này ở nhà, mà vì chị Tiểu Ngư đối xử với cậu bé rất tốt, cậu bé muốn giúp cô một chút việc gì đó. Cho nên phân biệt nguyên liệu nấu ăn đối với Tiểu Lệ Hành mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản.

Kể cả Lục Vãn Vãn, trước bốn tuổi vẫn sống với bà nội ở nông thôn, những hình ảnh rau củ quả dán trên bảng kia, cô bé thường thấy ở ngoài vườn nhà bà.

Cho nên trong khi hai bé khác đang nỗ lực phân biệt nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Lệ Hành và Lục Vãn Vãn đã xé ảnh xuống và đưa tới chỗ các mẹ.

Cùng lúc đó, Mộ Lệ Hành và Lục Văn Bân cũng hành động.

Mộ Lệ Hành thường xuyên tập thể hình, tuy bình thường mặc quần áo nhìn không rõ, nhưng anh có vóc dáng cường tráng khỏe mạnh, hơn nữa anh cao gần một mét chín, tuy rằng xuất phát cùng lúc nhưng vẫn dễ dàng bỏ xa Lục Văn Bân gầy gò.

Văn Thiệu và chồng của Thích Dạng vẫn đang để ý đến con của mình, nên không có phản ứng, khi phản ứng lại thì tiếng còi đã vang lên.

Điền Lập Quần tuyên bố vòng một đã kết thúc.

Vòng đầu tiên chiến thắng thuộc về gia đình Mộ Lệ Hành với sự phối hợp hết sức ăn ý.

“Làm tốt lắm.” An Ngu giơ ngón tay cái với Tiểu Lệ Hành: “Ít nhất buổi trưa chúng ta cũng có một món ăn rồi! Tiểu Tiểu Hành giỏi quá!”

Nghe được lời động viên, cậu bé Tiểu Lệ Hành luôn trầm tĩnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ lấm lem bùn đất lên, nở một nụ cười thật tươi với An Ngu. Rõ ràng cậu bé cũng rất tự hào về biểu hiện vừa rồi của mình.

Mộ Lệ Hành nhìn thấy bản thân lúc nhỏ cười với An Ngu ngoan như một chú mèo tam thể thì không khỏi khịt mũi coi thường.

Thật không có tiền đồ, chỉ khen một câu mà đã như vậy.