Chương 31

Sau khi đóng xong giường cho Mộ Lệ Hành, An Ngu tiện tay làm một con chuồn chuồn tre bằng những thứ còn sót lại cho Tiểu Lệ Hành chơi.

Dùng tay chà nhẹ thanh tre, con chuồn chuồn tre bay cao bay xa như chuồn chuồn thật.

Tiểu Lệ Hành yêu thích con chuồn chuồn tre này đến mức không muốn buông tay.

Văn Nhất Lâm nhìn thấy con chuồn chuồn tre đang bay, cũng muốn có, vì vậy An Ngu đã làm một con khác. Cô nghĩ đến đám trẻ của nhà họ Thích và nhà họ Lục, nên quyết định làm cho mỗi đứa một con, đợi đến bữa tối sẽ đưa cho chúng. Cô còn khắc tên của từng đứa lên cánh chuồn chuồn tre.

Khán giả nhìn thấy chuồn chuồn tre bay lên không trung, cảm thấy rất xúc động.

[Nhớ hồi nhỏ bố tôi từng làm cho tôi chuồn chuồn tre này, tôi có thể chơi với nó rất lâu!]

[Thật ra mấy thứ này ở ngoài cửa hàng cũng có bán, nhưng toàn bằng nhựa, không thú vị bằng mấy thứ tự làm bằng tre thật.]

[Ha ha ha, lúc còn nhỏ tôi toàn dùng que kem mà mình đã ăn xong để làm chuồn chuồn tre, tuy không bay cao như của chị An, nhưng vẫn bay được~]

[Em là Doraemon, chị An ơi, xin chị cố gắng làm nhanh cho em một con chuồn chuồn tre rồi gửi cho em nhé, em sẽ cho chị mượn đạo cụ trong túi bảo bối của em.]

[Phải nói rằng chị An thật khéo tay, cảm thấy Tiểu Tiểu Hành thật hạnh phúc~]

[Chứ gì nữa, xin hỏi chị An còn thiếu con trai lớn không? Con gái lớn cũng được, em sẽ tự ăn cơm, tự giặt quần áo. Tất nhiên, em không phải đến để chia rẽ mọi người, em đến là để gia nhập với mọi người.~]

Điền Lập Quân rất ngạc nhiên, ông ấy nghĩ rằng sau khi hủy bỏ ghi hình chương trình buổi chiều, lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ giảm đi rất nhiều. Mặc dù đôi vợ chồng nhà Thích Dạng kia rất ngọt ngào, độ nổi tiếng cũng cao, nhưng suy cho cùng tổng giám đốc Kỳ cũng là tổng giám đốc của tập đoàn, công việc hằng ngày bận rộn, có thể nghỉ liên tục vài ngày đi ghi hình chương trình cùng vợ ở nơi xa như thế này đã rất hiếm có rồi.

Cho nên, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, tổng giám đốc Kỳ sẽ ở căn nhà của bọn họ để xử lý công việc của công ty từ xa, hai đứa trẻ bởi vì buổi sáng quá mệt mỏi, nên lúc này đã ngủ say.

Ban đầu khán giả còn thích xem cuộc sống bình lặng thường ngày của gia đình họ, nhưng xem hoài lại có hơi nhàm chán.

Gia đình bình thường kia thì rất tốt, cô con gái Lục Vãn Vãn của họ cũng rất đáng yêu.

Lúc trước nhìn trúng độ nổi tiếng của bọn họ trong lĩnh vực video ngắn nên mới mời họ, vốn muốn thêm sự mới mẻ vào chương trình, nhưng chắc là không cởi mở được nên hiệu quả giải trí của gia đình này cũng không tốt lắm.

Điền Lập Quần trông thấy đang mất dần khán giả thì hơi hốt hoảng.

Ông ấy không ngờ tới An Ngu dựa vào việc chặt tre đóng giường, làm chuồn chuồn tre cho đám trẻ, có thể một mình chống đỡ phòng phát sóng trực tiếp.

Không chỉ kéo những người đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp quay lại, mà còn thu hút rất nhiều người qua đường đến xem.

Đối với cả đoàn quay phim và chế tác mà nói, bọn họ không cần dốc hết tâm sức làm kế hoạch mà vẫn có được cảnh quay tốt như vậy, đến lúc đó đưa vào thước phim chính sẽ trở thành một cảnh đắt giá.

Sau một hồi An Ngu bận rộn với công việc, trời cũng đã gần tối.

Vào buổi tối, mọi người tập trung trong sân của trưởng thôn để ăn cơm. An Ngu bảo Tiểu Lệ Hành đưa chuồn chuồn tre cho những đứa trẻ khác, quả nhiên đám trẻ đều rất thích nó.

Kỳ Tư Dữ nghe nói đây là do mẹ của Tiểu Tiểu Hành đặc biệt làm cho cậu bé, thậm chí còn tự tay làm một chiếc giường cho bố cậu bé thì vừa thấy mới lạ vừa hâm mộ.

“Woa, mẹ em giỏi quá!”

Lục Vãn Vãn cũng hơi hâm mộ, bố mẹ cô bé luôn bận rộn với công việc, đừng nói đến việc tự mình làm đồ thủ công cho cô bé, ngay cả bài tập cô giáo giao về nhà yêu cầu phụ huynh và con cái cùng nhau hoàn thành, bố mẹ cũng không bao giờ tham gia.

Đối mặt với những lời khen ngợi từ bạn bè, mặc dù Tiểu Lệ Hành không hề để lộ cảm xúc kiêu ngạo và đắc ý nào, nhưng trong lòng cậu bé tựa như có hàng ngàn pháo hoa nở rộ, vô cùng vui vẻ.

Hóa ra đây là cảm giác được những người bạn khác ghen tị.

Trong lòng Tiểu Lệ Hành có một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Chờ sau khi cơm nước xong trở về chỗ ở, Tiểu Lệ Hành dùng khăn giấy gói chuồn chuồn tre lại, đặt ở ngăn trong cùng của cặp sách.

An Ngu nhìn dáng vẻ cẩn thận của cậu bé thì cảm thấy buồn cười: “Chỉ là một con chuồn chuồn tre thôi mà, không cần xem như bảo bối như vậy. Sau này mẹ lại làm cho con món đồ chơi khác còn thú vị hơn nữa.”

Tiểu Lệ Hành cười hì hì, không nói gì.

Lệ Hành lớn cười khẩy, toàn là lừa trẻ con mà thôi. Cũng chỉ có Tiểu Lệ Hành chưa hiểu sự đời mới có thể bị một món đồ chơi nhỏ làm bằng tre dỗ dành như vậy.

Mộ Lệ Hành quay người đi ra khỏi nhà, chuyển chiếc giường tre An Ngu làm cho anh từ ngoài sân vào trong nhà.

Vốn dĩ buổi tối anh định ngủ luôn ở bên ngoài, có giường có gối, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Nhưng khi nhớ đến buổi chiều bị rắn cắn, Mộ Lệ Hành đã từ bỏ ý định đó.

Nhưng anh phải thừa nhận chiếc giường tre này thật sự rất tốt, không chỉ rộng rãi thoải mái, mà còn rất mát mẻ.

Buổi tối tắt đèn nằm ở trên giường, Mộ lệ Hành mượn ánh sáng yếu ớt nhìn về phía người đang nằm trên giường kia.

Quả nhiên, An Ngu ngủ rất nhanh, không bao lâu sau, bên tai đã vang lên tiếng hít thở sâu của cô.

Mộ Lệ hành nhìn đường nét mơ hồ của cô trong bóng đêm, đột nhiên anh cảm thấy cần phải tìm hiểu kỹ lại người vợ cũ này.

Mặc dù anh không thích cô, nhưng cùng chung sống nhiều năm dưới một mái nhà như vậy, Mộ Lệ Hành cho rằng mình cũng xem như hiểu rõ cô.

Cô có một khuôn mặt ngọt ngào rất dễ dàng lừa gạt người khác, đặc biệt là đôi mắt cười, lúc cong lên thì sáng lấp lánh, hai lúm đồng tiền xuất hiện khi khóe miệng nhếch lên, trông rất vô hại.

Nhưng thật ra tất cả sự hiền lành chỉ là vẻ bề ngoài, cô luôn ỷ vào sự yêu thương của ông nội mà trở nên kiêu ngạo. Rõ ràng anh đã nhiều lần từ chối cô, nhưng cô vẫn từng bước ép sát, con người cũng ngang ngược ương bướng, không dưới một lần cấm sóng nữ diễn viên từng có cử chỉ thân mật với anh.

Tuy rằng sau đó cô luôn thể hiện ra dáng vẻ vô tội, lấy cớ nói là bởi vì quan tâm đến anh, nhưng Mộ Lệ Hành vẫn không có cách nào chấp nhận thứ tình yêu khiến người ta cảm thấy ngột ngạt này.

Trong nhà đột nhiên lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, một trận sấm ầm ầm vang lên vào trong đêm.

Bất chợt cắt ngang mạch suy nghĩ của Mộ Lệ Hành.

Tiểu Lệ Hành trên giường hình như bị tiếng sấm làm hoảng sợ, cơ thể cậu bé run lên, mí mắt cũng hơi nhấc lên, nhưng rất nhanh lại ngủ say. Về phần An Ngu, không cần nghĩ cũng biết, tiếng sấm này căn bản không ảnh hưởng đến cô.

Mưa rất nhanh đã rơi xuống.

Lúc đầu mưa không lớn lắm, thưa thớt đứt quãng, nhưng bỗng nhiên lại giống như có người từ trên đỉnh đầu đổ xuống một xô nước, nhanh chóng lớn dần lên.

Gió thổi cây lớn bên ngoài rung lắc kêu xào xạc, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt lên trước mắt.

Mộ Lệ Hành cảm thấy có một giọt nước rơi trên mặt, tốc độ của giọt nước nhanh dần lên.

Tuy rằng căn nhà số bốn thiếu một bức tường, ở tạm bợ một chút cũng được, nhưng suy cho cùng nó vẫn là một căn nhà tranh, nóc nhà dựng bằng cỏ rơm và xà nhà đơn giản, gió nhỏ mưa nhỏ còn có thể ngăn được, mưa to như vậy thì chịu không nổi.

Nhân viên dựng lều gần đó nhận thấy cơn mưa không bình thường, vội ngồi dậy. Cùng lúc đó, bọn họ nhận được tin tức do đạo diễn Điền gửi tới. Dựa vào dự báo thời biết khẩn cấp, đêm nay thành phố C đột nhiên mưa lớn, đã có mấy khu đô thị bị ngập bởi vì lượng mưa quá lớn, không kịp thoát nước.

Tuy rằng thôn An Hà cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng cũng thuộc thành phố C, hiện tại mưa thế này có lẽ cũng không nhỏ được.

Điền Lập Quần bảo nhân viên dẫn theo bố con Văn Thiệu và gia đình Mộ Lệ Hành nhanh chóng đi đến biệt thự của gia đình bình thường. Căn nhà số bốn ở trên một sườn núi, phía trên sườn núi là một ngọn núi lớn. Ngày thường thì không sao, nhưng mưa lớn như vậy, lỡ như xảy ra trường hợp sạt lở đất thì tiêu mất.

“Anh Lệ Hành, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Nhân viên bất chấp trời mưa to tầm tã bên ngoài, đi ra khỏi lều, che cây dù mà một nhân viên nữ dùng để che nắng lúc ban ngày, khó khăn bước vào nhà.

Lúc này Mộ Lệ Hành đã rời khỏi giường, đang gọi An Ngu và Tiểu Lệ Hành nằm trên giường gỗ.

“Bố, có chuyện gì sao?”

Hiện giờ Tiểu Lệ Hành đã quen gọi Mộ Lệ Hành và An Ngu là bố mẹ, cho dù xung quanh không có ai, cậu bé cũng xưng hô với bọn họ như vậy theo bản năng.

Mộ Lệ Hành ôm Tiểu Lệ Hành từ trên giường xuống, nói với cậu bé: “Trời mưa rồi, nơi này nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tiểu Lệ Hành ngủ đến mê man, nghe nói có nguy hiểm, đôi mắt đang mơ ngủ lập tức cảnh giác.

“Mau gọi mẹ!”

Đương nhiên là Mộ Lệ Hành biết, nhưng người phụ nữ tên An Ngu này thật lợi hại, tiếng sấm lớn như vậy, mưa tí tách rơi trên mái hiên, trên nóc nhà còn dột nước, vậy mà cô còn có thể ngủ ngon.

Nhân viên nhanh chóng thúc giục ở cửa: “Anh Lệ Hành, nhanh lên, mưa càng lúc càng lớn rồi.”

Mộ Lệ Hành nghe tiếng thúc giục, anh quyết định trực tiếp ôm An Ngu từ trên giường lên.

“Con có thể tự đi được không?” Mộ Lệ Hành hỏi Tiểu Lệ Hành.

Tiểu Lệ Hành lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu bé trịnh trọng gật đầu: “Bố, con có thể!”

“Được rồi, con đi theo chú nhân viên kia, đi theo chú ấy một bước cũng không rời, bố ẵm mẹ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Mộ Lệ Hành ôm An Ngu, Tiểu Lệ Hành đi theo chú nhân viên lao vào trong mưa.

Nhân viên một tay dắt Tiểu Lệ Hành, một tay cầm cây dù kia, muốn che cho bốn người bọn họ, nhưng hiển nhiên là không được.

Mà lúc này, An Ngu cũng bị nước mưa tạt vào mặt và sự xóc nảy mạnh làm tỉnh giấc.

Cô đang mơ lá vàng rơi từ trên trời xuống, xung quanh là một đống chàng trai trẻ trung tuấn tú lượn lờ. Vậy nên có ai nói cho cô biết, cơn mưa như trút nước và cái thứ cưng cứng thỉnh thoảng đập vào mặt cô là gì không?