Chương 2

"Nhóc con, ngươi nhớ rõ,ngươi...Ngươi phải đúng trên cao, được nhiều người nhìn thấy và được nhiều người thích."

Phương Hoài yên lặng nghe, khi đến đây, hắn nhíu mày:

"Ta không muốn."

Phòng khám nhỏ, ánh sáng kém, cho dù là sáng sớm cũng tối và ẩm ướt cực kỳ.

Lão nhân gia im lặng

Phương Hoài cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng sườn chua ngọt vào miệng ông lão, nói:

"Phương Kiến Quốc, ăn đi, đừng nói nữa "

Lão già bất động.

Phương Hoài trầm mạc một lát rồi lẩm bẩm

"Q Pet đã ngừng hoạt động và rau quả trong trang trạng QQ của ông đã bị trộm sạch "

Phương Hoài dừng một chút, lại nói: "Xương sườn ông không ăn, ta liền ăn một mình "

Không có người để ý đến anh.

Một bên Phương Kiến Quốc nằm yên thẳng tắp, không cử động.

Phương Hoài gắp một miếng xương sườn lên miệng: "Ta ăn thât đó. "

Một mảng yên tĩnh.

Phương Hoài nói được thì làm được, đem xương sườn cùng với thịt nuốt xuống toàn bộ. Sau đó đứng lên, lui về phía sau hai bước, lại lui hai bước nữa rồi đi ra ngoài.

Khi y tá nhìn thấy anh, ngẩn người, dùng Tiếng Anh hỏi :

"Xin chào, Phương tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

"Phương Kiến Quốc đã chết" Phương Hoài nói.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt.

"A......"

Nữ y tá nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.

Người thiếu niên mới trưởng thành, vóc người thon gầy, tóc hơi xoăn, tuấn mỹ mà xen mấy phần tinh nghịch. Anh thường ngày thích cười, nhưng giờ phút này thì không.

Anh trầm mạc.

Ánh sáng xám xịt của đầu hạ chiếu rọi.

Phương Hoài rũ mắt, qua hồi lâu, thấp giọng hỏi y tá :

"Tôi có thể làm gì để "đứng trên cao, được nhiều người nhìn thấy và được nhiều người thích"?"

"Có thể," nữ y ta ngập ngừng trả lời "Trở thành một minh tinh"

Tang lễ của Phương Kiến Quốc rất đơn giản.

Không có người thân hay bạn bè cúng viếng, mục sư cầm thánh giá và niệm điếu văn xong, các bác sĩ và y tế của phòng khám nhỏ lần lượt đặt hoa bên cạnh ông.

Phương Hoài bình tĩnh từ đầu tới cuối.

Anh không khóc, thậm chí còn không cảm giác tâm can đau đớn hay bi thương, biểu cảm và nội tâm anh rõ ràng hoàn toàn trống rỗng.

Xử lý xong mọi việc, Phương Hoài trở về ngôi nhà ở nông thôn đã hai tháng không về, ngồi trên sô pha mà không nói một lời.

Phương Kiến Quốc đã đặt vé máy bay trước, ngày mai sẽ trở về Trung Quốc, chuyển sang xe lửa ở Hải Thị để đi về phía Nam.

"Tôi muốn...",Phương Hoài gõ đầu, cảm thấy hôm nay tư duy có chút đờ đẫn, tự nhủ "Tôi muốn đóng gói hành lý, đúng vậy, hành lý."

Phương Hoài đứng dậy, cầm lấy radio trên mặt bàn, đem khung ảnh dỡ xuống, nhét ảnh chụp vào túi, lại lấy thêm hai bộ quần áo.

Anh mở ngăn tủ và đột nhiên tìm thấy một chai Red Star Erguotou trong góc, bất giác chau mày và quay lại chỉ trích

"Phương Kiến Quốc, ông—"

Lời nói đột nhiên im bật.

Ánh nắng chạng vạng lọt qua các ô vuông lưới nhỏ mà tiến vào.

Phương Hoài đem bình rượu cầm ở trong tay buông ra.

Đôi mắt anh dần đỏ hoe.

Một tuần sau.

Tại chợ phía nam, nơi giao của thành thị và nông thôn.

Phương Hoài lấy một chiếc chai nhựa dùng một lần và lấy một ít nước máy từ vòi rửa tay để uống.

Sau máy bày rồi xe lửa, liên tiếp một vòng tuần hoàn dài, anh lúc này mới trở về Trung Quốc và đến chợ phía nam. Ở các vùng thành phố duyên hải phát triển, một chai nước ở ga tàu có giá bón nhân dân tệ.

Phương Hoài uống không nổi.

Sau khi uống xong, anh bóp phẳng cái chai và dùng phấn trên tay viết hai chữ trên mặt đất —

"Bán nghệ"

Anh lớn lên rất soái, dù chỉ mặc áo phông, quần túi hộp đứng bên đường với đôi chân dài miên man, dẫn tới người qua đường sôi nổi dừng lại. Nơi này còn xa trung tâm thành phố, xung qunh đều là những người bán hành nhỏ như bán trái cây, 10 tệ được một bộ quần áo và nó tạm thời vẫn chưa được đô thị quản lý.

Có một tiểu nữ sinh qua đường nhịn không được giơ di động lên để chụp ảnh.Làn da của Phương Hoài trắng nõn tinh tế, mái tóc của anh trời sinh hơi xoăn cùng màu tóc nâu nhạt, xứng với một đôi mắt đẹp.

Đôi mắt anh hơi rũ xuống, tạo cho người ta cảm giác ngây thơ vô tội, màu sắc con ngươi trong suốt, sáng trong, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có điểm khó thuần, thậm chí là lãnh đạm.Thoạt nhìn vùa thấy sẽ thấy anh giống con lai, đoan trang mà đứng.

Khi lần đâu tuên tới thành thị, người khác đánh giá anh, anh cũng ở đó đánh giá người khác.

Giờ các cô gái đều ăn mặc hở hang như này sao? Còn cái mà nhiều người đang nhìn xuống kia, là điện thoại sao?

Phương Hoài liếc nhìn chiếc máy tính cũ của anh được thừa kế từ Phương Kiến Quốc.

Anh thật là một kẻ quê mùa, anh chưa bao giờ dùng mạng cả.

"Không phải bán nghệ sao?Bán a" Bên cạnh có người hét lên.

Phương Hoài tỉnh táo lại, khoé miệng nhếch lên, gật đầu.

Anh đặt tay phải lên ngực, hơi cúi đầu và chào. Trong tình huống này thực hiện nghi thức trang trọng này dường như không vi phạm sự hài hoà chút nào.

Mọi nhười thấy anh không mang guitar thậm chí là microphone, đây là muốn biểu diễn cái gì?

Phương Hoài nhặt một chiếc lá và thổi hai lần, một thanh âm dễ chịu và giòn giã phát ra. Anh thổi chính là bài 《Happy Birthday to you 》, tuy hiện tại không còn nhiều người thôi lá cây nhưng không phải là không có.

Mọi người đều thất vọng thấm chí có người trực tiếp chê rồi quay lưng bỏ đi.

"Thổi lá cây tính gì là bán nghệ a?!"

"Lại còn thổi "Happy Birthday", lại cũng không phải nhà trẻ..."

"Bán nghệ sao? Bán mặt có khi còn hơn nhiều đi!"

Phương Hoài không bị ảnh hưởng, nhắm mắt lại và thổi một cách chuyên chú.

Một cô gái giơ gậy selfie đi ngang qua, dừng lại cách đó không xa. Cô gái này là một người nổi tiếng trên võng hồng, cũng là nhân vật chủ chốt của đài phát sóng trực tiếp Tấn Giang. Trên màn ảnh dii động, làn đạn nhanh hiên lên——

[Tiểu ca ca đây là đang bán nghệ? 23333]

[up, cầu để sát vào một chút, chúng ta cùng nhìn tiểu caca! Địa lôi hoả tiễn đều cho ngươi! 】

Do ngoại hình nổi bật của Phương Hoài nên có khá nhiều người vây quanh. Nữ streamer bị giữ ở ngoài đám đông, chỉ có thể mơ hồ chụp hình bóng của một thanh niên cao gầy và ghi lại tiếng ca mà không chụp rõ mặ. Nữ blogger nhìn hai lần, cũng tính toán rời đi, nói:

"Có quá nhiều người, và lịch trình của chúng ta lần này hơi nhiều, ngày mai sẽ ..."

Nói đến chỗ này, nàng chợt sũng người. Những người xung quanh cũng choáng váng.Sau đó họ chậm rãi há miệng to.

Một con chim có bộ lông màu đỏ sẫm bay tới, dừng lại trên vai Phương Hoài, nghiêng đầu dụi vào cổ anh.

Chẳng lâu sau, lại có một đôi chim uyên ương khác.

Trong vòng vài phút, đã có năm hoặc sau con chim vây quanh Phương Hoài, lượn quanh anh như không muốn xa rời.

Trừ cái này ra, còn có một con Husky thoát ra khỏi dây và chạy đến bên cạnh Phương Hoài ; một con Samoyed dùng lại , chủ nhân kéo thế nào cũng không đi; một con mèo hoang nhỏ theo ống quần Phương Hoài trèo lên vai anh ngồi xuống.

Mọi người "..."

Red Star Erguotou là một loại rượu của Trung Quốc. Đây là một loại rượu baijiu có mùi thơm nhẹ được làm từ lúa miến.

Đàn Con Mà Tui Nuôi Dạy Đều Trở Thành Đại Lão Giới Giải Trí - Chương 2