Chương 5-2: Dẫn đường trời sinh

Bên ngoài đột nhiên một trận ồn ào, có người đang cao giọng nói chuyện, còn có người đang mắng chửi.

Cậu liền lập tức khẩn trương lên, còn tưởng quái vật tới.

Hứa Uyên khẽ nhíu này, đẩy cậu một chút: "Xuống xe đi, xem thử."

Cậu nào có quyền nói không, xuống xe theo Hứa Uyên, liền nhìn thấy mọi người đứng vây quanh phía trước, nhìn xuyên qua khe hở giữa bọn họ, có một cậu bé ước chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở giữa.

Hứa Uyên đi đến kế bên Dịch Dữ Kiệt: "Sao lại thế này?"

Dịch Dữ Kiệt cau mày: "Nghe nói là trốn sau cốp xe đi theo chúng ta đến đây."

Nam nhân trung niên đứng trước mặt cậu bé vẻ mặt tức giận, giơ tay hung hăng tát cậu bé kia một cái, "Đới Thước, con bình thường quậy phá không nghe lời thì thôi đi, con cho rằng chuyện này là giỡn chơi sao? Vậy mà còn dám trốn đi theo đến đây? Con chán sống rồi đúng không?!!"

Người đàn ông trung niên kia tuy rằng tức giận hét to với cậu bé, nhưng càng nhiều hơn là sự lo lắng không cách nào che giấu trong ánh mắt.

Cậu bé tên Đới Thước kia thoạt nhìn thân hình gầy ốm, nhưng trên cánh tay lộ ra đường cong cơ bắp, tràn ngập sức mạnh, cả người cũng đứng thẳng tắp, tuy mặt bị đánh đỏ lên, nhưng hốc mắt không đỏ, một giọt nước mắt cũng không rơi, ánh mắt kiên định, biểu tình vững vàng, "Chú, con tuyệt đối sẽ không kéo chân mọi người, con chỉ là muốn chứng minh bản thân."

Nam nhân trung niên: "Con lông còn chưa mọc đủ, dùng cái gì để chứng minh? Dùng mạng sao?!"

Đới Thước: "Con không còn là con nít nữa, con đã có thể khống chế siêu năng lực gϊếŧ quái vật, không cần mọi người bảo vệ."

Nam nhân trung niên càng thêm tức giận, đưa tay lên muốn đánh tiếp một cái.

Đới Thước cũng không định trốn, đứng tại chỗ giương cao cổ.

Chẳng qua bàn tay đang vung trên không trung bị Liên Hạc chặn lại, người đàn ông kia thu tay lại, nhanh chóng giải thích: "Liên Hạc đội trưởng, đứa nhóc này là cháu trai tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết tốt xấu mà đi theo đến đây, tôi bảo đảm với cậu, nhất định sẽ coi chừng nó, không để nó ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta."

Ánh mắt Liên Hạc lạnh băng: "Lính gác Trương Hải Lương, tại sao lại không kiểm tra xe trước khi đi? Cho dù anh đã đảm bảo, nhưng trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra..."

"Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người, tôi vừa sinh ra đã thức tỉnh thành lính gác, kết quả kiểm tra cũng là cấp A, tất cả khóa huấn luyện cũng chưa từng đạt thành tích kém, tôi sẽ chứng minh thực lực của chính mình, tuyệt đối không kéo chân mọi người!"

"Con câm miệng ngay!" Trương Hải Lương quát lớn cắt lời Đới Thước, xoay người nói với Liên Hạc; "Liên Hạc đội trưởng, tôi nhất định sẽ coi chừng nó, xin cậu yên tâm."

"Tốt nhất là vậy, nếu xảy ra bất kỳ sai lầm gì, cũng không phải là việc mà một hai người có thể giải quyết được."

Liên Hạc giọng điệu nhàn nhạt nói, cũng không tiếp tục truy cứu trách nhiệm nữa, xoay người chỉ huy những người khác bắt đầu dựng lều trại.

Không ai kêu Cù Tầm Dương dựng lều, cậu cũng không biết làm, liền đứng ngây ở một chỗ.

Cậu bé kia bị chú mình xách tai kéo qua một bên, tuy rằng đau đến nhe răng há miệng, nhưng đến lúc chú đi mất, nhóc ấy đứng ở một bên vừa xoa tai vừa cười, chính là nụ cười kiểu như tâm nguyện được thực hiện.

Cậu không thể hiểu được.

Việc mà cậu trốn không kịp, tên nhóc này lại vội vàng mà lén đi theo, ở trong cốp xe buồn chán đến mức nào chứ? Cứ như vậy ở trong đó bốn năm tiếng, vậy mà cũng có thể chịu được, cậu không biết bản thân nên bội phục sức chịu đựng của cậu nhóc kia, hay là nên hâm mộ cậu ta gan dạ sáng suốt?

"Cậu chính là Tầm Dương đúng chứ?"

Cậu lấy lại tinh thần, liền phát hiện một người phụ nữ khí chất dịu dàng đứng kế bên, thoạt nhìn cũng tầm 28 29 tuổi, đang cười tủm tỉm nhìn cậu.

Đối mặt với người phụ nữ dịu dàng như vậy cậu cũng không biết phải làm sao: "Ặc, đúng vậy, chị là?"

Người phụ nữ kia mỉm cười, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Tôi tên Phàn Nhạc Nhạc, là người ở trong đội khi nãy xảy ra chuyện kia, tôi là cấp B."

"À à, là, là đội của lính gác Trương Hải Lương kia phải không?"

Phàn Nhạc Nhạc gật đầu: "Tôi cũng không có việc gì làm, thấy cậu cũng đứng ngơ ở chỗ này, liền tới đây tâm sự cùng cậu, cậu không ngại chứ?"

Cậu nhanh chóng xua tay: "Không ngại, không ngại."

Phàn Nhạc Nhạc: "Cậu không cần khẩn trương như vậy."

Cậu lập tức đỏ mặt: "Tôi không thường tiếp xúc với nữ sinh."

Phàn Nhạc Nhạc cười: "Tôi không phải nữ sinh, cậu gọi như vậy khiến tôi cảm thấy mình phải trẻ ra vài tuổi rồi, cậu bao nhiêu tuổi?"

"Ừm, tôi 19."

Phàn Nhạc Nhạc: "Ha ha, tôi biết ngay, cậu nhìn rất trẻ."

"Chị nhìn cũng rất trẻ mà."

Phàn Nhạc Nhạc rõ ràng đã bị cậu chọc đến vui vẻ: "Tôi đã 33 rồi, lớn hơn cậu những mười mấy tuổi."

Cậu có chút kinh ngạc: "Nhìn không ra luôn, tôi còn tưởng chỉ mới 25 26."

Phàn Nhạc Nhạc cười nói: "Cảm ơn, được khen trẻ tôi rất vui."

"Tôi nói là thật đấy." Tuy rằng có thể là hơi trái với lương tâm một chút.

Phàn Nhạc Nhạc cười trong chốc lát: "Cảm ơn nhé, miệng cậu ngọt thật đấy, chẳng trách Tiêu Linh nói cậu rất tốt, cậu nhất định cũng từng khen cô ấy không ít đi?"

"Chị cũng quen Tiêu Linh?"

"Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, lần này tôi đi cô ấy vẫn luôn dặn dò tôi phải chăm sóc cậu nhiều một chút."

Cậu có chút xấu hổ cúi đầu: "Cô ấy thật có lòng, nhưng mà tôi cũng không tốt đến vậy..."

Ngày hôm qua cậu còn muốn chạy trốn, thậm chí đến bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vận mệnh của chính mình.

Phàn Nhạc Nhạc vỗ nhẹ vai cậu: "Không sao đâu, việc gì cũng cần có một quá trình thích ứng, đừng nhụt chí, đợi cậu chứng kiến được nhóm lính gác của cậu mạnh đến mức nào, cậu sẽ không thấy sợ nữa đâu, bọn họ sẽ bảo vệ cậu."

Cậu nhìn bốn người đang dựng lều trại ở cách đó không xa, hơi xuống tinh thần: "Nhưng bọn họ cũng không chấp nhận tôi, tôi có thể là làm không được...."

Phàn Nhạc Nhạc: "Không đâu, tuy rằng là do tổng cục yêu cầu bọn họ đổi dẫn đường, nhưng cuối cùng vẫn phải được chính bọn họ đồng ý, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận cậu thôi, bởi vì cậu là dẫn đường có xác suất xứng đôi cao nhất với tinh thần của bọn họ, hơn nữa cùng bốn người đều là cao nhất."

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy sao? Tôi không biết chuyện này."

Phàn Nhạc Nhạc: "Chắc có thể là tổng cục quên nói cho cậu, nhưng bây giờ cậu đã trở thành người nổi tiếng trong vòng dẫn đường của chúng ta rồi, cậu không biết bốn người của "Nộ Hải" này, chính là lính gác cấp S hiếm thấy có thực lực cường hãn nhất, nếu như không phải máy xét cấp bậc chỉ có đến cấp S, bọn họ có thể không chỉ ngừng ở S thôi đâu."

"Bọn họ lợi hại như vậy sao?"

Phàn Nhạc Nhạc gật đầu cười: "Đợi cậu tận mắt chứng kiến, đến lúc đó cậu sẽ biết chỉ dùng lời nói là không đủ để hình dung được sự lợi hại của bọn họ."

"Chỉ là càng mạnh mẽ thì tinh thần lực càng khủng bố, hơn nữa bốn người bọn họ còn rất đặc thù, những dẫn đường cấp A trước kia cùng bốn người bọn họ xác suất xứng đôi đều rất thấp, cao nhất cũng chỉ vượt qua 20%, đến 30% cũng không tới, chỉ có Thẩm Sơ Trạch, cậu ta tuy là cấp C, nhưng xác suất xứng đôi với tinh thần của bọn họ lại đạt đến 40%, đây cũng là nguyên nhân tại sao "Nộ Hải" vẫn luôn để Thẩm Sơ Trạch làm dẫn đường của bọn họ."

"Nhưng đối với "Nộ Hải" mà nói, 40% xác suất xứng đôi vẫn là chưa đủ, hơn nữa tinh thần lực của Thẩm Sơ Trạch cũng không đủ, cho nên bọn họ cũng không thể đạt được khai thông hoàn toàn, để như vậy thời gian dài cũng không được, cho nên tổng cục vẫn luôn rất để ý đến chuyện này, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu vừa mới thức tỉnh đã bị an bài trở thành dẫn đường của "Nộ Hải", bởi vì xác suất xứng đôi của cậu cùng với tinh thần của bọn họ đạt đến 75%, cậu có biết đây là một xác suất xứng đôi rất cao không?"

Cậu ngơ ngác lắc đầu: "Không biết...."

Phàn Nhạc Nhạc cười nói: "Xác suất xứng đôi của tôi cùng với bọn người Hải Lương đại khái chỉ ở giữa khoảng từ 40% đến 60%, xác suất xứng đôi sẽ theo cảm tình giữa lính gác và dẫn đường mà tăng trưởng, chỉ là tăng trưởng nhiều hay ít thì không nhất định, nhưng cậu ngay từ đầu đã tương thích với bọn họ đến 75%, nếu sau này tinh thần của các cậu thân mật hơn, xác suất xứng đôi cũng sẽ càng cao."

"Là như vậy sao..."

"Đúng vậy, cho nên Tầm Dương, cậu giống như là dẫn đường trời sinh vì bọn họ, chẳng qua tôi nói như vậy cũng không đúng lắm, cậu không cần quá lo lắng, chỉ cần biết rằng, bọn họ cần cậu, vậy là được rồi."

Phàn Nhạc Nhạc cười chớp chớp mắt: "Cậu là dẫn đường cấp A, còn có được xác suất xứng đôi siêu cao, là đối tượng mà tất cả lính gác đều mơ ước."