Chương 2-2: Nộ Hải

Dịch Dữ Kiệt rũ mắt đánh giá cậu: "Cậu ta như này là cấp A?"

Tiêu Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, một trăm phần trăm."

Dịch Dữ Kiệt cười nhạo: "Xấu như vậy mà lại là cấp A? Thật khiến người khác nghi ngờ."

Cậu bất động tại chỗ, thậm chí quên cả phản bác lại.

Người này nói chuyện cũng không lưu tình chút nào, tuy rằng nam nhân này mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng cùng đường hàm sắc nét hoàn mỹ, là một đại soái ca vô cùng đẹp.

Tuy rằng cậu trông không đẹp trai mấy, nhưng cũng không xấu ra nông nổi vậy chứ?

Tiêu Linh khẽ nhíu mày nói: "Xấu chỗ nào, tôi thấy Tầm Dương rất đáng yêu."

Cậu cảm kích nhìn qua Tiêu Linh.

Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, không còn việc của cô nữa, mau về đi."

Tiêu Linh có chút lo lắng nhìn cậu một cái, cậu cũng không phải rất nguyện ý đi cùng Dịch Dữ Kiệt, cậu cảm giác được sự chán ghét của hắn, nhưng cậu không có lựa chọn.

Tiêu Linh đi rồi, cậu co quắp người, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Đột nhiên một lực mạnh túm lấy cậu, sau đó cậu bị giam trong lòng ngực đối phương.

Dao động mãnh liệt đột nhiên tiến vào cơ thể cậu, khiến cả người cậu cứng đờ.

Đây là tinh thần lực của lính gác cấp S sao? Nếu nói tinh thần lực của những lính gác lúc trước cục quản lý an bài cho cậu là dòng suối, ao hồ, thì cổ tinh thần lực này chính là biển lớn sâu không lường được, chỉ vừa tiếp xúc như vậy đã phảng phất có cảm giác bị cắn nuốt, nhưng đây chỉ mới là trạng thái bình thường.

Cậu sợ hãi cổ lực lượng này, nhưng thân thể cậu lại giống như có thể thuận lợi mà tiếp nhận, cậu cảm nhận được thân thể dần nóng lên, nhiệt độ giống với lần thức tỉnh của ngày hôm đó, nhưng không có cảm giác khó chịu gì, ngược lại cảm giác bị cắn nuốt còn được giảm bớt.

Cậu có thể cảm giác được dao động trong cơ thể đang chậm rãi quấn quanh cổ tinh thần lực bá đạo kia, dao động ấm áp khiến tinh thần lực trở nên mềm mại.

Sau đó cậu bị nhéo cằm ép ngẩng đầu lên, còn chưa phản ứng lại đã bị hôn lên môi, đối phương bá đạo cạy mở môi cậu đưa đầu lưỡi tiến vào dò xét.

Hô hấp của cậu toàn là hơi thở của đối phương.

Trong nháy mắt, tinh thần lực còn mạnh mẽ hơn so với khi ôm đánh tới, bất quá dao động trong cơ thể cậu cũng càng thêm mãnh liệt, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như chỉ có bọn họ là cảm nhận được, cậu có thể cảm giác được cổ dao động ấm áp kia đang theo từng đợt từng đợt hôn môi của bọn họ mà tiến vào thân thể đối phương.

Cậu cảm giác được tinh thần lực mãnh liệt của đối phương dần dần bình ổn xuống, chậm rãi trở nên tĩnh lặng không một gợn sóng.

Nhưng sức lực trong thân thể cũng theo bọn họ môi dán môi mà chậm rãi bị hút đi.

Cậu dùng hết toàn lực đẩy đối phương ra.

Dịch Dữ Kiệt liếʍ liếʍ môi: "Xem ra đúng thật là cấp A."

Giữa dẫn đường cùng lính gác chỉ cần tiếp xúc là có thể tiến hành khai thông, mà tiếp xúc càng thân mật, hiệu quả khai thông càng lớn.

Nắm tay và ôm đều được coi là khai thông bình thường, chỉ là tiếp xúc như vậy sẽ khiến thời gian khai thông kéo dài.

Tiêu Linh nói cho cậu, trong tình huống bình thường, đa số là lựa chọn hôn môi, bất quá lính gác và dẫn đường có quan hệ thân mật, hoặc lúc gặp được tình huống đặc thù, vẫn là lựa chọn làʍ t̠ìиɦ nhiều hơn.

Bởi vì làʍ t̠ìиɦ là trực tiếp nhất, nhanh nhất, cũng là phương thức tốt nhất để khai thông.

Cậu nghe thấy làʍ t̠ìиɦ liền bị dọa sợ, bởi vì toàn bộ thành viên của "Nộ Hải" đều là nam, cậu từ bé đến giờ chưa từng thích ai, nhưng cậu cũng không cho rằng bản thân có thể tiếp thu việc làʍ t̠ìиɦ với con trai.

Hơn nữa giữa nam nhân với nhau thì phải làm thế nào chứ?

Khi đó Tiêu Linh còn nói với cậu, cậu có thể chọn khai thông mà không cần làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng tên Dịch Dữ Kiệt này mới gặp đã mạnh bạo như vậy, cậu còn không biết tính cách ba thành viên còn lại thế nào, cậu thật sự có thể chọn đường sống sao?

"Lên xe."

Giọng điệu của Dịch Dữ Kiệt cũng không tốt, giống như đang ra lệnh, cậu theo bản năng kinh ngạc một chút, co bả vai ngồi vào trong xe.

Còn chưa đeo xong dây an toàn, đối phương đã đạp ga lái xe đi.

Quán tính khiến cậu nhào về phía trước, nếu không phải do cậu nhanh tay lẹ mắt chống lại được, không chừng đầu đã đập vào kính xe rồi.

Dịch Dữ Kiệt cười nhạo: "Cậu đúng là phế vật."

Nếu không phải do hắn không quan tâm cậu mà đạp ga, cậu sẽ chật vật như vậy sao? Còn mắng cậu phế vật, đúng là một chút cũng không nói lý.

Tuy rằng cậu có oán khí, nhưng cũng chỉ có thể tự nuốt vào bụng, cậu nào dám cãi lại, cậu rất sợ Dịch Dữ Kiệt, khí chất của đối phương quá mạnh mẽ.

Xe chạy được một lúc, dừng lại ở bên ngoài của một tòa nhà năm tầng, sau đó cổng lớn tự động mở ra, Dịch Dữ Kiệt lái xe vào.

Hiện tại dưới bối cảnh của thời đại này, có thể ở riêng trong một tòa nhà như vậy đều không phải người thường, bất quá lính gác cấp S cũng thật sự không phải người thường.

Dịch Dữ Kiệt không quan tâm cậu, tự mình xuống xe đóng sầm cửa rồi đi vào trong.

Cậu không biết tương lai mình sắp phải đối mặt như thế nào, cậu rất sợ, nhưng cậu cũng không dám trốn.

Cù Tầm Dương xuống xe đứng tại chỗ trong chốc lát, mới lấy hết can đảm để theo sau.

Cậu đi vào trong nhà, đập vào mắt là một phòng khách vô cùng rộng rãi, ở giữa đặt ba cái sô pha nhìn có vẻ rất mềm mại, mà trên mỗi cái sô pha lần lượt ngồi một người đàn ông.

Ánh mắt cậu nhìn thấy đầu tiên là nam nhân ngồi ở giữa, bởi vì người nọ ngồi chính diện với cậu.

Người này có một đầu tóc bạc, cùng với tròng mắt đỏ tươi, khiến cả người hắn thoạt nhìn có một loại cảm giác rất yêu dị.

Tuy rằng trên khóe miệng hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đánh giá nhìn về phía này lại không có chút độ ấm nào.

Ngồi bên phải nam nhân tóc bạc là một người có đầu tóc màu vàng sáng, còn mang theo cảm giác xoăn tự nhiên, tóc vàng khiến làn da hắn trở nên trắng nõn dị thường, người này có một gương mặt như cún con nhìn rất phúc hậu và vô hại, đang cười tủm tỉm dùng ánh mắt suy tư đánh giá cậu.

Mà người đàn ông ngồi bên trái tóc bạc, là một đầu tóc đen bình thường, so với tóc của Dịch Dữ Kiệt thì dài hơn một chút, mặt mũi vô cùng tuấn mỹ, Cù Tầm Dương cảm thấy người này là đẹp nhất trong bốn người bọn họ, chỉ là từ khi cậu bước vào tới giờ đối phương nhìn cũng chưa nhìn cậu một cái, mặt không biểu tình ngồi ở đó, giữa mày lạnh như mạ một tầng băng.

Nam nhân tóc bạc đứng dậy đi về phía cậu.

Thân hình cao lớn khiến cậu có cảm giác áp bức mãnh liệt, cậu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, liền nghe thấy nam nhân kia dùng tiếng nói êm tai hỏi: "Là cậu ta?"

Dịch Dữ Kiệt lười biếng trả lời: "Đúng vậy, đã kiểm tra rồi, là cấp A."

Nam nhân tóc bạc đánh giá cậu: "Thoạt nhìn đúng là không có gì đặc biệt."

Đối mặt với sự châm chọc của bọn họ, cậu chọn vờ như không nghe thấy.

Nam nhân tóc vàng không biết từ khi nào đã đi đến bên người cậu, đi một vòng quanh cậu, sau đó đột nhiên tới gần nói: "Tên này là người tổng cục ép chúng ta thu nhận? Bộ dáng của cậu ta không giống như có thể so sánh với Sơ Trạch."

Người đàn ông tóc vàng này tuy rằng có một gương mặt cún con, nhưng thân hình lại không hề kém cạnh so với ba người còn lại, cũng rất cao lớn vững chắc, bất quá nhìn chỉnh thể vẫn là rất có cảm giác thiếu niên.

Cảm giác áp bức mà bọn họ đem đến quá mạnh, cho dù là trai đẹp, nhưng đột nhiên tới gần như vậy cũng sẽ dọa người khác nhảy dựng.

Tóc vàng liếʍ liếʍ môi, trong ánh mắt lộ ra sự hưng phấn khiến cậu e ngại: "Để tôi xem thử cấp A có thật sự tốt như lời đồn không."

Cù Tầm Dương lùi về phía sau một bước, rốt cuộc cũng chịu mở miệng hỏi: "Là có ý gì?"

Nam nhân tóc vàng cười cười nói: "Đương nhiên là trải nghiệm một chút năng lực khai thông của dẫn đường cấp A rồi."