Chương 4-1: Chạy trốn

"Không còn chuyện của tôi nữa đúng chứ?"

Cậu cả người trần trụi còn đang ngồi dưới đất đây, mặc dù mấy người này cũng không thèm để ý.

Liên Hạc: "Phòng của cậu ở lầu bốn, nằm bên phải, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm chúng tôi sẽ gọi."

Cậu gật gật đầu, cầm lấy ba lô rớt ở một bên lúc bị đẩy ngã, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo mặc lên, tuy rằng trên người rất dơ, nhưng cậu cũng không cho phép bản thân mình cứ trần trụi như vậy lên lầu.

Cậu đứng dậy cúi đầu đi ngang qua người bọn họ lên cầu thang, lên đến lầu bốn, cửa phòng bên trái đóng chặt, mà cửa phòng bên phải đang mở rộng, đồ vật bên trong bày biện vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái bàn và tủ quần áo.

Cậu sau khi vào phòng liền khóa cửa lại, ném ba lô xuống đất, đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm rửa gần nữa tiếng, nhưng có tắm lâu tới mấy cũng không có ý nghĩa gì, cảm giác có dị vật ở bên dưới không hề biến mất, giống như căn dươиɠ ѵậŧ kia vẫn còn đang cắm bên trong.

Cậu bỏ cuộc, lau khô người đi ra khỏi phòng tắm, leo lên giường nằm.

Mệt mỏi quá.

Cái giường này còn rất mềm mại.

Cậu nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ quên mất.

Cậu bị tiếng đập cửa đánh thức, "Tầm Dương, ăn cơm, Tầm Dương? Cậu nghe thấy không?"

Là Thẩm Sơ Trạch.

Cậu nhanh chóng trả lời lại: "Nghe thấy rồi, cậu đi ăn trước đi, tôi xuống ngay."

Thẩm Sơ Trạch: "Được."

Sau đó cậu nghe thấy tiếng Thẩm Sơ Trạch xuống lầu.

Cậu nằm trên giường không động đậy, nói thật cậu không muốn đi xuống, không muốn ăn cơm cùng mấy tên kia, nhưng cố tình cậu lại rất đói bụng.

Không chống cự được bản năng, cậu vẫn là xuống giường, tùy tiện rửa mặt một chút rồi mới đi xuống lầu.

Năm người kia đã ngồi ăn rồi, cuối bàn ăn để trống một vị trí, chắc là chừa cho cậu.

Cậu đi qua đó ngồi xuống, Thẩm Sơ Trạch liền lập tức đứng dậy, "Tôi giúp cậu lấy cơm đi, Tầm Dương cậu muốn ăn ít hay nhiều."

Cậu cũng nhanh chóng đứng dậy, "Không cần không cần, tôi tự lấy là được."

Thẩm Sơ Trạch cười nói: "Không sao đâu, cậu còn chưa quen thuộc nơi này, tôi lấy giúp cậu."

"Không cần, để tôi tự đi lấy."

Nói xong cậu liền đi về hướng phòng bếp, Thẩm Sơ Trạch còn muốn đuổi theo nhưng bị Dịch Dữ Kiệt gọi lại, "Sơ Trạch em đừng lãng phí lòng tốt làm gì, cậu ta muốn làm thì để cậu ta tự làm đi."

Thẩm Sơ Trạch ngồi lại chỗ, "Em chỉ là sợ cậu ấy không biết chỗ."

Dịch Dư Kiệt lười nhác nói: "Cũng không phải con nít ba tuổi, em nhọc lòng như vậy làm gì."

Cậu cả đường đều xem như không nghe thấy, vào phòng bếp tìm nồi cơm điện, tự mình bới cơm.

Cù Tầm Dương bới đầy một chén.

Tuy rằng cậu cũng muốn bản thân có cốt khí một chút, nhưng sau khi thấy đồ ăn trên bàn liền ngay lập tức đem cốt khí cùng oán khí ném ra sau đầu, chỉ còn lại ý niệm lấp đầy bụng.

Cảm giác đói khát cũng quá khó tiếp thu rồi, cậu không có cách nào cự tuyệt sự dụ hoặc của đồ ăn ngon.

Cậu cúi đầu yên lặng ăn cơm, mà mấy người Thẩm Sơ Trạch cùng Liên Hạc đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, cậu hoàn toàn giống như người ngoài cuộc.

Bất quá cũng chẳng sao, bọn họ không chú ý tới cậu thì càng tốt, động tác của cậu càng nhẹ nhàng hơn.

Kết quả chính là năm người kia ăn cũng chưa ăn được bao nhiêu, phần lớn đồ ăn đều đã vào miệng cậu, no đến căng cả bụng, còn nhịn không được ợ hai cái.

Dịch Dư Kiệt mặt đầy ghét bỏ: "Nguyên hình của cậu là heo à?"

Cậu xoa bụng rất chính đáng mà trả lời: "Lãng phí đồ ăn là một hành vi không tốt."

"Phụt" Hứa Uyên lại bị chọc cười.

"Tôi thấy mấy người cũng không ăn, liền ăn giúp cũng không được sao?"

Giọng điệu của Liên Hạc mang theo ý cười nhàn nhạt: "Nếu đã vậy, hôm nay cậu rửa chén đi."

Tuy rằng trong lòng cậu không tình nguyện, nhưng cũng không từ chối, chỉ là trong lúc rửa chén, cố ý đập vỡ hai cái chén mà Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt đã dùng ăn cơm.

Buổi tối cậu nằm trằn trọc trên giường, một chút cũng không buồn ngủ.

Không phải cậu không ngủ được, mà là do cậu nghĩ đến việc của ngày mai liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho nên mới không buồn ngủ.

Trong đầu không ngừng nhớ lại bộ dáng của những con quái vật biến dị đó, nhớ lại bộ dáng chết thảm của mẹ cậu, còn cậu bạn mập mạp ở cách vách, cùng với bà bà hàng xóm...

Những khối thịt của chân tay đã bị cụt nằm đầy đất, còn có vết máu...

Những hình ảnh như vậy, những việc như vậy, cậu thật sự không muốn trãi qua một lần nào nữa.

Thứ mà cậu gặp mới chỉ là động đen loại năm mà thôi, nhưng nhiệm vụ mà ngày mai cậu phải đi cùng bọn họ chính là động đen loại ba.

Động đen loại ba! Ai biết sẽ xuất hiện dạng quái vật gì chứ, lại xuất hiện bao nhiêu quái vật, đối với cậu mà nói cái loại sợ hãi khi không biết gì hết này càng dễ khiến tinh thần vỡ nát hơn...

Cậu thừa nhận cậu rất yếu đuối, nhưng cậu không có cách nào khắc phục nỗi sợ trong nội tâm.

Cho nên cậu nổi lên ý nghĩ chạy trốn, sau khi ý định này xuất hiện, cậu không khắc chế được càng nghĩ càng hăng.

Nữa đêm, trăng đang treo trên cao, ánh trăng nhàn nhạt như xuyên qua pha lê chỉ chiếu sáng một khu vực nhỏ bên cạnh cửa sổ, những nơi khác đều là một mảnh đen nhánh.

Đêm khuya tĩnh lặng, bây giờ ở bên ngoài trừ tiếng côn trùng kêu vang, còn lại không có bất kỳ một thanh âm nào khác, tất cả mọi người bây giờ hẳn đang yên giấc mộng đẹp.

Cù Tầm Dương ngồi trong bóng tối chỉ chờ đến thời khắc này, cậu cảm thấy thời cơ đã chín mùi.