Chương 11: Hai lần vớt thất bại

Chú Hai nhướng mày, lập tức lắc đầu, nói ra hai chữ “không được”.

Trong lòng tôi như bị nghẹn lại, nhất thời liền nóng mắt, hỏi chú Hai sao lại không được!!?

Tôi từ nhỏ đã theo cha tôi học cách vớt xác, vì sao tôi không thể vớt ông?

Chú Hai cau mày buồn bực, giải thích, tuy rằng thiên phú vớt xác của tôi không tệ, nhưng cha tôi có khả năng đã chết trong tay mẹ tôi, mà mẹ tôi lại là mẫu sát hung hãn, nên xác suất lớn là cha tôi sẽ biến thành hung thần ở dưới nước!

Ông dừng lại một lát, sắc mặt phức tạp nói: "Cho dù là người vớt xác có kinh nghiệm phong phú, gặp phải thi thể hoá thành hung thần ở dưới nước, đều dữ nhiều lành ít, thậm chí có thể không vớt được. Sao chú có thể bảo một đứa trẻ còn chưa tính xuất sư đi vớt chứ?"

Tôi ngây người, trong lòng càng dâng lên sợ hãi và bất an.

Thi thể biến thành hung thần, chính là oán khí không tan, xác chết có thể vùng dậy! Hơn nữa còn có thể tấn công hại người!

Nếu cha tôi thật sự biến thành như vậy, chẳng phải chính là hung thi không được an bình sao!?

Quan trọng hơn là... Người vớt xác có một quy củ.

Bởi vì chúng tôi không kiểm soát được thi thể đã biến thành hung thần.

Một khi gặp phải hung thi trong nước, sau khi trục vớt nó, thì phải treo ở trên vách núi!

Để nó bị gió thổi và nắng chiếu, tránh nó gây hại cho người khác!

Chỉ có chờ người nhà tìm được thầy có thể an táng, mới có thể yên nghỉ...

Nghĩ đến cha tôi sẽ biến thành như vậy, tôi cảm giác mình như bị nghẹn thở.

Lúc này, chú Hai lại nâng tay vỗ vỗ bả vai tôi, trịnh trọng nói: "Vớt xác để chú hai làm, nhưng dập đầu đưa tiễn cuối cùng chắc chắn sẽ để con làm, mau đi lái thuyền!"

Tôi gắt gao mím môi, không nói nữa, chỉ nhảy xuống bến tàu, đến thuyền vớt thi thể của chú Hai.

Chú Hai cũng theo sát xuống thuyền.

Ông đi vào khoang tre ở giữa con thuyền để thay quần áo.

Tôi thì ở đuôi thuyền chống thuyền, nhưng trong đầu vẫn kêu ông ông, chỉ hy vọng cha tôi không biến thành hung thần hóa thành hung thi...

Không bao lâu sau, chú Hai thay xong đồ.

Áo khoác vải màu xanh, quần vải lanh, bao chân còn quấn vài vòng dây thừng mảnh, đầu vai ông treo một cuộn dây thừng, bên hông có dạ dày lợn để tiếp khí, đao một lưỡi chuyên dụng của người vớt xác, cùng với một cái túi vải!

Trong tay ông còn mang theo nửa bình Lão Bạch Can [1], đưa đến bên môi rót một ngụm lớn.

[1] Tên một loại rượu mạnh của Trung Quốc

Lập tức, trên mặt chú Hai trở nên đỏ bừng, cả người mười phần khí thế!

Không bao lâu sau, chúng tôi đã đến chỗ thuyền cha tôi bị vỡ nát.

Chú Hai ra hiệu, ý bảo tôi dừng lại.

Tôi còn chưa kịp dừng hẳn thuyền, chú Hai đã trực tiếp tung người một cái, nhảy xuống nước!

Bọt nước nổi lên ùng ục, chú Hai không thấy bóng dáng...

Đêm tối dọa người, hôm nay càng quái dị hơn, không có mặt trăng.

Người vớt xác hoàn toàn dựa vào ánh trăng chiếu xuống nước, mới có thể nhìn thấy nhiều thứ ở ở dưới nước, không có trăng, việc vớt xác sẽ gặp trở ngại lớn.

Tôi cẩn thận nhìn mặt nước, cực lực giữ vững tinh thần, chờ chú hai dẫn cha tôi đi lên...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt, một khắc đã trôi qua.

Người bình thường không có khả năng nín thở dưới nước lâu như vậy, chẳng qua chú Hai có dạ dày lợn tiếp khí.

Lại qua nửa chén trà, mặt nước bỗng nhiên ùng ục nổi lên bọt nước.

Trong chớp mắt tiếp theo, cái đầu trơn bóng của chú Hai trồi lên mặt nước!

Tôi vui mừng.

Nhưng lại nhìn thấy chú hai mặt mày xanh mét, hai tay trống không.

Đáy lòng tôi cũng không nén nổi thất vọng.

“CMN, ông già này, còn sống không nghe khuyên bảo, chết rồi còn cứng đầu như vậy, không đi lên cùng với ông đây!”

Chú Hai rõ ràng tâm trạng cực xấu, tình huống dưới nước tuyệt đối không tốt...

Người vớt xác còn có một quy tắc, gọi là “Ba lần vớt”.

Thi thể không phải lần nào cũng vớt được ngay, có thi thể oán khí quá nặng, dây thừng của người vớt xác sẽ đứt, hoặc là trượt tay mà buông thi thể ra.

Sau ba lần vớt xác không thành công, thi thể này vĩnh viễn sẽ ở dưới nước...

Nếu còn cưỡng ép vớt xác, có thể sẽ khiến người vớt xác mất mạng...

Tôi sợ đến mức không kiềm chế được nhịp tim, đang cố gắng nói chuyện.

Kết quả chú Hai lại ngụp đầu chìm xuống nước.

Lần này, chỉ qua một chén trà, chú Hai đã ngoi lên mặt nước.

Cuộn dây thừng trên vai ông đã biến mất.

Một khắc trước, thần sắc ông vẫn tức giận, nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, trong mắt còn lộ ra đau khổ.

Ông buồn bực lặng lẽ lên thuyền, ngồi ở mép thuyền, nhìn mặt nước, lại lấy ra chai rượu kia, ừng ực uống không ngừng.

Cả người tôi nhất thời như rơi xuống hầm băng.

Lần thứ hai vớt xác, nhanh như vậy đã thất bại!?

Cha tôi, chỉ sợ thật sự đã biến thành hung thần ở dưới nước.

Đừng nói treo thi thể, ông ấy thậm chí còn không muốn lên bờ, muốn ở dưới nước làm hung thi!

Lòng tôi nóng như lửa đốt...

Chú Hai bỗng nhiên hung hăng đập bình rượu vào mép thuyền, thủy tinh văng ra bốn phía!

Thần sắc ông trở nên hung hãn hơn rất nhiều, trực tiếp hướng về phía mặt nước mà mắng: "Có kẻ ngay cả âm sinh tử cũng dám nuôi, thế mà chết lại không dám lên bờ? Ông già nhà anh muốn ở dưới nước làm gì hả?"

“Ông đây lại đi vớt một lần nữa, nếu ông già nhà anh không đi lên, thì cái danh anh em này của ông đây, không thèm gánh nữa!”

Sau khi mắng xong, ông bỗng nhiên chỉ chỉ khoang thuyền, thấp giọng nói: "Âm Dương, cháu đi theo chú đi xuống đi. Bên trong khoang thuyền còn có một bộ quần áo và dụng cụ, cháu đi thay đi. Nếu ông ấy còn không đi lên, thì cháu cũng đừng bận tâm lão già nhà ông ấy nữa! Đáng đời ông ấy ở dưới nước chịu khổ.”

Tôi đương nhiên biết chú Hai đang nói lẫy.

Ông bảo tôi đi cùng, trong lòng tôi lập tức cảm thấy vui vẻ.

Cơ hội chỉ còn lại một lần, tôi thật sự sợ chú Hai không vớt được cha tôi...

Hai người đi xuống, chắc chắn có thể đem ông lên!

Tôi ngay lập tức đi đến khoang tre để thay quần áo.

Kết quả trong nháy mắt xoay người, tôi bỗng nhiên nhìn thấy, ở cuối đuôi thuyền, giống như có một đứa bé đang đứng.

Tôi giật mình, cắn mạnh lưỡi.

Trong nháy mắt tôi lập tức tỉnh táo lại, nơi đó nào có người đứng đâu? Trống không, không có gì cả...

Tôi lại véo đùi mình một cái, đích xác bên đó không có ai.

Tâm trí của tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều!

Chỉ sợ là tâm trí tôi quá hoảng loạn, sinh ra ảo giác...

Tôi bình tĩnh lại, điều chỉnh hô hấp, bước chân vững vàng đi vào khoang thuyền bằng tre.

Ở đây có một cái rương đang mở ra, bên trong là một bộ quần gai màu xanh, quần, và dụng cụ của người vớt xác.

Duy chỉ không có đao một lưỡi và Cổ Ngọc.

Tôi thay quần áo, trong lúc đó tôi liên tục nhìn về đuôi thuyền, nhưng cũng không nhìn thấy gì.

Vì vậy tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy, trở lại bên cạnh chú Hai.

Chú Hai vẫn nhìn mặt nước, cũng không thay đổi chỗ ngồi.

Lúc này ông mới dặn dò tôi vài câu, nói lần đầu tiên ông vớt xác, tay bị trơn trượt, đi được một nửa, thì thi thể rơi trở về.

Lần thứ hai vớt xác, ông dùng dây thừng trói lại, kết quả đến nửa đường, dây thừng vậy mà lại bị đứt!

Đợi lát nữa chúng tôi đi xuống, tôi dùng dây thừng trói thi thể, ông ở phía sau đẩy lên trên, ông không tin sẽ lại xảy ra vấn đề nữa!

Tôi gật đầu, thể hiện tôi đã nhớ kỹ.

Chú Hai xuống nước trước, tôi theo sát phía sau, nhảy vào trong nước...

Nước sông lạnh lẽo, kí©h thí©ɧ thân thể, so với lúc tôi xuống nước tìm La Âm bà còn lạnh hơn.

Tầm nhìn dưới nước rất kém, vô cùng tối tăm.

Áp lực của nước cũng không nhỏ, tôi cực lực điều chỉnh thân hình, nín thở.

Chú Hai linh hoạt giống như một con cá đang bơi, lặn xuống dưới nước.

Tôi cũng nhanh chóng theo kịp ông, không để mình tụt lại phía sau...

Chỉ có điều càng bơi, tôi càng cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Tôi cảm thấy có cái gì đó đang theo sau tôi ...

Xung quanh nước sông tăm tối, như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi......