Chương 2: Ôn thần

Nhưng La Âm bà lại nhìn thẳng ra ngoài cửa, giống như có người đang đứng ở bên ngoài!

Gió rít gào, giống như quỷ khóc.

Hai cánh cửa ọp ẹp lắc lư qua lại, khó nghe đến chói tai.

Đột nhiên lạch cạch một tiếng!

Chiếc đũa trong bát đổ xuống!

Tôi bị dọa đến giật mình.

La Âm bà bất thình lình quay đầu lại, buồn bã nói: "Từ bây giờ trở đi, đến ngày Đông Chí, đứa bé này cũng không thể đến gần dòng sông treo mắc dịch kia....”

"Lưu quỷ nước, ông đi tháo dỡ hết linh đường kia đi. Người còn sống đã lập linh đường, nguyền rủa người ta chết sớm à, sao tâm địa lại ác độc như vậy?”

Cha tôi cúi đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng, đi dọn dẹp linh đường thôn dân đã lập cho tôi.

La Âm bà chỉ chỉ phòng bên kia, bảo tôi đi ngủ.

Hơn nữa bà nói cho tôi biết, chỉ cần từ hôm nay trở đi, tôi không mơ thấy người phụ nữ chết tiệt kia nữa, chịu đựng qua Đông Chí, qua thời điểm quan trọng hai mươi hai này là ổn rồi.

Tôi ngơ ngác nghe không hiểu, chỉ có thể làm theo lời bà nói.

Trở về phòng rồi nằm xuống giường.

Con gà già kia thì nằm sấp trên ngực tôi, vẫn không nhúc nhích như trước.

Nửa đêm về trước, tôi ngủ ngon giấc hơn rất nhiều, không gặp ác mộng nữa.

Chỉ là nửa đêm về sau, lại nghe thấy có người thấp giọng lải nhải.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra.

La Âm bà đứng trước cửa sổ, mái tóc hoa râm thưa thớt, bóng lưng nhỏ gầy và hơi còng xuống nên trông bà rất yếu ớt gầy gò.

Trên cửa sổ dán giấy, in một bóng người đen sì.

Tiếng lải nhải phát ra từ La Âm bà.

"Người sống đường Dương Quan, người chết cầu Nại Hà.”

"Cô không buông bỏ được, nhưng trẻ con cũng không nên chết sớm. Cô lại tới tìm nó, nó chết cũng sẽ không đi theo cô.”

Bóng dáng trên cửa sổ giấy vẫn run rẩy, tiếng nức nở nghẹn ngào truyền vào trong phòng.

Tôi cảm thấy bực bội và hoảng sợ, giống như là bị nghẹt thở vậy...

Không biết từ lúc nào, La Âm bà đã đến bên giường tôi.

Bà nhìn tôi với khuôn mặt nhăn nheo, miệng lẩm bẩm: "Nhóc con, nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ thấy ma, bà canh chừng cho con, ngủ ngon nhé.”

Mí mắt của tôi bắt đầu đánh nhau, ý thức dần dần mơ hồ ...

Sau đó, một đêm không mộng mị.

Khi tôi thức dậy, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào trong nhà.

Con gà già và La Âm bà đều không ở trong phòng.

Tiếng mài đao xoẹt xoẹt lọt vào trong tai, tôi xoay người xuống giường, bước chân vững vàng hơn rất nhiều!

Vào tiền sảnh, cha tôi đang ngồi trên bậc cửa mài dao, thanh đao một lưỡi trong tay được ông mài đến cực kỳ sắc bén.

La Âm bà thì ở bên bàn gỗ nhắm mắt cúi đầu, giống như đang ngủ.

"Cha..." Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng.

Cha tôi ngẩng đầu, trên mặt vui vẻ không ít: "Tinh thần tốt hơn không ít, có La Âm bà ở đây, chịu đựng qua Đông Chí sẽ không sao!”

Kỳ thật nghi ngờ trong lòng tôi càng nhiều, vì sao qua Đông Chí sẽ không có vấn đề gì?

Ngày Đông Chí, là sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi...

La Âm bà chậm rãi ngẩng đầu lên, khô khan nói: "Không dễ đâu."

"Lời nói của con người không thể ngăn cản được ác linh, cửa sổ trong ngôi nhà này chỉ là một tờ giấy, không thể ngăn cản được cô ta."

Sắc mặt cha tôi cứng đờ.

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trên mặt ông còn có khí đen...

Tâm trạng của tôi cũng bất an đến cực điểm, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì cha tôi đã bất an mở miệng trước, hỏi La Âm bà vậy thì làm sao bây giờ? Không có khả năng để cho cô ta hại Âm Dương.

Nói đến đây, sắc mặt cha tôi trở nên dữ tợn, cũng giơ cây đao một lưỡi lên.

"Dẹp cái suy nghĩ đó đi, mặc dù ông đấu được với mấy thứ trong nước, nhưng thứ này thì không được." La Âm bà bất thình lình nói thêm một câu.

Cha tôi rõ ràng cúi gục đầu xuống, trên khuôn mặt tròn của ông khá uể oải.

Dừng lại một lúc lâu, La Âm bà mới tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, thằng nhóc đi theo tôi, bà già tôi tiếp âm cả đời, có thứ ma quỷ gì chưa từng thấy qua?”

Cha tôi lại ngẩng đầu, trong mắt lại có vài phần mừng rỡ.

Tôi lại cảm thấy mình đã nghe được một vài từ ngữ xa lạ, tiếp âm?

Thế nhưng La Âm bà đã đứng dậy, đi ra ngoài phòng.

Cha trừng mắt nhìn tôi một cái, kêu tôi đuổi theo.

Tôi vội vàng đi theo phía sau La Âm bà, bà đi về phía thôn.

Trước kia chúng tôi ở trong thôn, nhưng thôn dân quá căm thù tôi, thậm chí ban đêm còn đổ phân lên cửa nhà tôi, cha tôi đã chuyển nhà ra bờ sông, cách thôn hơn 200 mét.

Nhưng cho dù là ở ngoài thôn, tôi xảy ra chuyện, thôn dân vẫn lỗ mãng tới đưa linh đường cho tôi!

Theo con đường nhỏ đi về phía trước, bên trái là một con sông rất rộng, đó là sông treo!

Lý gia thôn là làng chài, dựa vào nước ăn cơm.

Cha tôi làm người vớt xác, phạm vi ba mươi dặm đều là khu vực của ông, cách năm ba năm thì sẽ ra ngoài vớt xác.

Nếu không, dựa vào ông giúp đỡ Lý gia thôn như vậy, chúng tôi đã sớm chết đói rồi.

Không lâu sau, chúng tôi đến cửa thôn.

Hai bên đường có sân dày đặc, phần lớn dân làng đang vá lưới đánh cá, hàng xóm gần đó nhàn rỗi thì kéo nhau làm việc nhà, nên ồn ào vô cùng.

Chúng tôi vừa vào làng, cả con đường trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

La Âm bà đi về phía trước, tôi theo sát phía sau bà.

Những cái nhìn chán ghét và mâu thuẫn của dân làng khiến mặt tôi nóng bừng.

Đột nhiên, một tiếng thở khò khè vang lên trong không khí.

Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, lại không kịp né tránh, bóng đen lướt qua, một cây gậy gỗ đập vào ót tôi, đau đến nỗi tôi kêu lên một tiếng đau đớn.

Tiếng chửi rủa lọt vào tai!

"Đồ ôn dịch! Mày sắp chết vì ôn dịch rồi! Còn vào làng làm cái gì! Còn muốn hại chết mấy người sao?!”

Cách cửa sân gần nhất, một thôn dân gầy gò cao gầy, trong tay y còn có một cây gậy, vẻ mặt hung ác lại muốn đập tôi.

Nhất thời, dân làng còn lại cũng bắt đầu chửi mắng tôi, nói tôi xui xẻo, quỷ bệnh tật, mau mau chết ở ngoài thôn đi, không nên đến đầu thôn để mọi người dính xui.

Mặt tôi nóng rát, che trán, trong lòng khó chịu không chịu nổi.

Thực ra tôi chưa làm điều gì xấu cả, chỉ là vì bọn họ cảm thấy tôi là kẻ đáng chết mà thôi.

Cha tôi làm bao chuyện tốt, cũng không thể thay đổi thái độ của bọn họ...

La Âm bà trực tiếp đi tới cửa sân kia, bà ngăn cản, nhất thời thôn dân kia không dám ném gậy.

"Xin lỗi Lý Âm Dương." La Âm bà nhìn chằm chằm thôn dân kia, bất thình lình nói.

Trong mắt thôn dân kia tràn đầy mâu thuẫn và chán ghét: "Bà già chết tiệt, bà đừng nhúng tay vào chuyện nhà của Lý Âm Dương và Lưu Thủy Quỷ. Bọn họ lừa gạt cả làng chúng tôi, bà mà xen vào việc nhà của ông ta, cẩn thận sẽ bị ông ta gϊếŧ chết đó!"

Tay tôi siết chặt góc áo, các đốt ngón tay đều trắng bệch.

La Âm bà híp mắt, vẫn nhìn chằm chằm thôn dân kia.

"Tôi đây là đang cứu mạng cậu, nếu không, sợ là cậu không qua được tối nay đâu!”

"Quỳ xuống! Xin lỗi đứa bé này!" Giọng nói của La Âm bà âm trầm, đáng sợ đến cùng cực!