Chương 32: Giày thêu hoa

Sự sợ hãi lan tràn trên khuôn mặt của Tào Vĩnh Quý, cơ thể anh ta run lên bần bật.

Tôi cau mày, chậm rãi tới gần Tào Vĩnh Quý.

Đồng thời, tôi cũng có chút bất an nhìn về phía mặt sông.

Chú Hai xuống đã một lúc rồi mà vẫn chưa lên, người trong nước muốn tìm kẻ chết thay, xác này đúng là không dễ vớt ra mà.

Không phải cô ta đã thành mẹ con Thủy Sát rồi đấy chứ?

Nỗi sợ hãi trên mặt Tào Vĩnh Quý vẫn chưa tan đi, nhưng bàn tay che ngực của anh ta lại càng siết chặt hơn.

Sắc mặt tôi tối sầm lại, sau khi bước lại gần vài bước, tôi nhanh chóng bước tới, lập tức nắm chặt vai Tào Vĩnh Quý, sau đó tôi đột nhiên nhấc chân lên, đầu gối ngay lập tức thúc vào eo của Tào Vĩnh Quý!

Tào Vĩnh Quý kêu rên một tiếng, cuộn tròn như một con tôm chín ngã xuống.

Tôi rút luôn đôi giày thêu và bàn chân người chết ra khỏi tay anh ta.

Vừa cầm lên, đôi giày thêu vẫn ổn, nhưng bàn chân người chết thực sự lạnh như đá, cảm giác giống thịt lợn chết hơn.

Tôi nhanh chóng ném nó xuống nước.

Có tiếng bõm bõm vang lên, bàn chân người chết trước tiên rơi xuống nước, sau đó bộp một tiếng, hai đôi giày thêu nổi lên trên mặt nước.

Tào Vĩnh Quý khó nhọc từ dưới đất bò dậy, hai tay vịn lên mép thuyền, không nói gì mà nước mắt cứ rơi.

"Ông chủ Tào, khi ở trên nước nhất định phải nghe lời người vớt xác. Nếu không, tất cả mọi người đều mất mạng, ông muốn mất một chân hay thi thể của vợ ông, ông nên tự hiểu rõ." Giọng tôi hơi khàn.

Tào Vĩnh Quý mím môi, rõ ràng cảm thấy khó chịu hơn.

Về phần ngư dân Vương què, anh ta trông càng hoảng sợ, không dám nói chuyện với tôi mà chỉ trốn vào trong cửa khoang.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Bầu trời đêm vốn quang đãng, không biết từ khi nào mà đã bị một lớp sương mù che phủ, ánh sáng trên mặt nước cũng không còn rõ ràng như trước.

Cuối cùng, có tiếng nước chảy ào ào vang lên, một cái đầu trụi lủi xuyên qua mặt sông.

Vết sẹo dao hình con rết trên khuôn mặt nhìn hết sức dữ tợn.

Khuôn mặt tròn ban đầu tái nhợt, sau đó nhanh chóng đỏ bừng, ông thở hổn hển không ngừng.

Nhưng tôi lại cảm thấy vui mừng, hét lên: "Chú hai!"

Lúc này chú Hai đã bình an vô sự, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Chú Hai giơ tay, chào tôi một cái, nói: “Lần hai”.

Ngay sau đó, ông lại ngụp đầu lặn xuống nước.

Sắc mặt của tôi thay đổi đột ngột, tôi gần như lo lắng hét lên: "Lên bờ trước!" Nhưng hiển nhiên động tác của chú Hai nhanh hơn một chút...

Trên mặt nước gợn sóng không ngừng dao động, sau đó dần dần yên tĩnh trở lại...

Nhưng trong lòng tôi lại trầm xuống đến cực điểm, sắc mặt cũng không ngừng thay đổi, sau một lúc do dự, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc xuống nước gọi chú Hai.

Rõ ràng, lần thứ nhất chú Hai không vớt được thi thể, hiện tại đang chuẩn bị vớt thi thể lần thứ hai.

Tôi phải nói cho chú Hai biết chuyện vừa xảy ra, mới có thể cân nhắc xem có nên tiếp tục vớt xác hay không...

Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động ầm ĩ.

Tôi quay lại và thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Vương què, người vốn đang trốn trong khoang thuyền, lại quỳ xuống đất, mở to mắt nhìn chúng tôi, đột nhiên dập đầu lạy tôi!

Lại một tiếng bịch vang lên, đầu anh ta đập mạnh xuống boong tàu, lập tức trên trán đỏ bừng, cả người ngã xuống đất, bất động.

Trái tim tôi đập thình thịch, tà môn gì nữa vậy?

Càng kỳ quái hơn, lúc này thân thuyền cũng không ngừng lắc lư, loại rung lắc này tạo cảm giác như thuyền sắp lật.

Tào Vĩnh Quý bám chặt vào mép thuyền, tôi cũng loạng choạng suýt ngã, cuối cùng tôi bám chặt vào mép thuyền, cố gắng hết sức để đứng vững.

Vương què thì bị đυ.ng qua đυ.ng lại trên boong tàu...

Sự rung lắc này kéo dài hai đến ba phút mới dừng lại.

Người tôi đầy mồ hôi, chủ yếu là vì căng thẳng và kinh hãi.

Tuy nhiên, sự chậm trễ này rõ ràng khiến tôi không có thời gian để gọi chú Hai, dựa vào tốc độ của ông, có lẽ ông đã đến đáy sông.

Sau khi thuyền đã hoàn toàn ổn định, tôi nhanh chóng đi về phía Vương què, ngoại trừ vết máu do dập đầu trên trán, trên người anh ta không có vết thương rõ ràng nào khác.

Đỡ Vương què đứng dậy, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt dài gầy nhom dường như càng hõm vào trong gò má, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một chút khói đen, luồng khói đen đó càng thêm kỳ quái khi từ vị trí nhân trung tràn vào miệng.

Nhưng điều làm tôi giật mình là việc Vương què dùng cả hai tay che ngực.

Tại sao trong tay anh ta lại có một bàn chân người chết tái nhợt xanh mét!?

Lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tôi theo bản năng nhìn xuống dưới, thì thấy trên chân Vương què có đôi giày thêu hoa!

Chẳng phải tôi vừa vứt bỏ hai thứ này sao? !

Vương què này làm trò quỷ gì thế, lại vớt chúng lên à?!

Một cơn ớn lạnh từ sống lưng lan khắp cả người tôi.

Tôi hơi nheo mắt lại, tim cũng triệt để trầm xuống.

Trong nháy mắt, tôi đã nghĩ thông suốt, chỉ sợ là khi Vương què vớt đôi giày thêu và bàn chân người chết đã bị ám.

Sở dĩ Tào Vĩnh Quý không có chuyện gì là vì Vương què đã vớt nó.

Cũng chính bởi vì anh ta bị ám nên mới tránh mặt tôi, sau đó lại vớt lên?

Tôi vươn tay tới túm lấy bàn chân người chết trước ngực Vương què.

Nhưng Vương què nắm chặt đến nỗi móng tay gần như cắm vào thịt bàn chân, không giống như Tào Vĩnh Quý chỉ cầm thôi, tôi hoàn toàn không thể cạy nó ra được.

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, tôi nhìn thoáng qua thì thấy Tào Vĩnh Quý đang loạng choạng bước tới, ánh mắt đờ đẫn, quỳ xuống cởi đôi giày thêu trên chân Vương què.

Tôi thấp giọng hét lên: "Ông chủ Tào, đừng chạm vào, sẽ bị ám đấy!"

Thực ra lúc này tôi cũng sợ, sợ bị thứ này ám, giống như bị quỷ nhập vào người vậy.