Chương 36: Phạm vào cấm kị

Sống lưng của tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cái lạnh theo tứ chi bắt đầu len lỏi vào.

Tôi cảm thấy tóc gáy đề dựng đứng cả lên.

Bởi vì tôi đã bỏ qua một chuyện, đó là cấm kị của bà đỡ âm linh!

Kể từ khi biết phải đỡ âm linh cho vợ của Tào Vĩnh Quý, tôi chỉ nghĩ đến việc sử dụng Cửu Thuật Âm Sinh như thế nào, cộng thêm với chuỗi sự việc kỳ dị xảy ra sau khi lên thuyền, tôi đã quên mất những điều cấm kị đó!

Bà đỡ âm linh có tổng cộng ba điều cấm kị!

Không thể đỡ âm linh cho những thi thể mẹ con không tên không họ, bởi vì thai chết lưu cần phải có người nhà cúng bái mới có thể đầu thai. Nếu không có tên không có họ, thì sẽ không có tên trong sổ sinh tử, vì vậy sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, lang thang trên thế gian. Những người bị thai chết lưu gϊếŧ chết, đều sẽ trở thành nghiệp của bà đỡ âm linh!

Không thể đỡ âm linh cho người sống, bởi vì bà đỡ âm linh toàn thân đều là âm khí, hàng ngày giao tiếp với người chết, cho nên sẽ có xung đột với linh hồn của trẻ sơ sinh, khiến trẻ vừa chào đời đã bỏ mạng. Mặc dù tôi không phải là bà đỡ âm linh chuyên nghiệp, số lần đỡ âm linh không nhiều, nhưng tôi cũng thường xuyên tiếp xúc với người chết, điều kiêng kỵ này cũng không thể phạm phải.

Lúc này tôi phạm phải điều cấm kị thứ ba.

Không thể đỡ âm linh cho những thi thể mẹ con không còn nguyên vẹn, hoặc bị người khác hại chết, không phải chết vì khó sinh hoặc tai nạn!

Người chết có oán niệm, xác chết không còn nguyên vẹn, hoặc trong lòng có hận, đều sẽ khiến họ làm hại người khác. Khi này đỡ âm linh thì ngược lại sẽ khiến họ hóa thành mẫu tử sát, khiến chúng nỏ trở nên càng hung ác hơn.

Nói là có ba cấm kị nhưng thực tế là đang ám chỉ nhiều hơn, nghĩa là thực tế cấm kỵ không chỉ giới hạn ở ba điều, mà còn phải linh hoạt điều chỉnh theo tình huống cụ thể.

Và về nội dung của những điều kiêng kỵ này, tôi vẫn chưa xem qua một cách kỹ lưỡng.

Tôi lại quay đầu, chăm chú nhìn vào mắt cá chân của xác chết nữ.

Một chân trần trụi, màu da tái nhợt.

Chân còn lại thì bị đứt từ vị trí mắt cá chân, vết thương còn có da thịt co rút, rất rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong đầu tôi hỗn loạn vô cùng, cũng có nỗi sợ hãi không thể kiềm chế được.

Tay phải đang đè lên bụng của Đường Tú Tú lại tăng thêm một chút lực.

Giọng tôi khàn khàn, thấp giọng quát lên: "Tử mẫu sát, trời không dung! Âm sai đến, vào vạc dầu, lục đạo [1] cấm, A Tỳ sinh [2]!"

[1] lục đạo là sáu cõi gồm cõi trời, cõi thần (A-tu-la), cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục

[2] Địa ngục A-Tỳ hay còn gọi là địa ngục"vô gián" vì nỗi thống khổ kéo dài liên tục, không gián đoạn. Đây là nơi linh hồn của những kẻ phạm trọng tội sau khi chết phải chịu khổ ải vīnh viễn.

"Đường Tú Tú, cô nên suy nghĩ kỹ! Tôi tốt bụng đỡ âm linh cho cô, đúng là cô có oán hận, nhưng nếu cô muốn làm hại người khác một cách bừa bãi, thì cô sẽ không có cơ hội đầu thai, đứa bé trong bụng cô cũng sẽ bị cô hại! Vào vạc dầu, cấm kiếp sau!"

"Đứa bé vô tội! Đừng làm hại nó!" Giọng tôi lúc đầu không mấy mạnh mẽ, nhưng nói đến cuối, lại mang theo sự hung ác.

Khi tôi đọc đến đoạn cuối của lời niệm đỡ âm linh, tôi như thật sự trở thành bà đỡ âm linh, sự hung ác này ngược lại đã cho tôi dũng khí.

Cùng lúc đó tay trái tôi nhanh chóng kéo chiếc rương gỗ đen lớn dùng để đỡ âm linh qua, lấy ra một vật từ bên trong.

Đó là một miếng vải tròn màu trắng, một mặt có mấy sợi vải, vừa đủ để đeo vào ngón tay.

Mặt kia của nó thì đầy những mũi kim nhỏ!

Thứ này gọi là nỉ trắng, được làm từ da Bạch Tiên, chuyên dùng để trấn mẫu tử sát!

Tôi giơ tay trái lên, bộp một cái, trực tiếp đập nỉ trắng lên bụng của Đường Tú Tú, còn tay phải thì thu lại.

Tay trái đè lên nỉ trắng, tôi đột nhiên cảm giác xác chết của Đường Tú Tú đang ngọ nguậy giãy giụa.

Cảm giác đó thật sự rùng rợn và đáng sợ.

Tiếng xì xì rít rít cũng vang lên bên tai, khiến người nghe thấy không ngừng nổi da gà.

Vào lúc này, chú Hai ở bên kia bỗng chửi thề: "Chết tiệt! Cái quái gì thế, còn muốn lật thuyền à!?" Lúc này tôi mới phản ứng lại.

Không phải xác chết của Đường Tú Tú đang di chuyển, mà là cả con thuyền đang dao động, như thể sắp lật vậy.

Khi thuyền dao động qua lại, móng tay của Đường Tú Tú cào trên boong thuyền, mới tạo ra âm thanh và vết xước...

Nhưng trong lòng tôi càng lạnh đi.

Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt chết chóc đầy lông tơ mịn.

Liệu đây là do con thuyền xảy ra vấn đề nên mới lật, hay là do xác chết mẹ con của Đường Tú Tú quá hung ác, khiến thuyền muốn lật và làm hại mạng người?

Nói thật, lúc này tôi đã có chút bất lực...

Tác dụng của nỉ trắng là trấn mẫu tử sát, vậy mà lại không hề có chút tác dụng nào...

Tôi lo lắng đến mức trán đầy mồ hôi.

Chú Hai và những người khác đã quay đầu lại, Tào Vĩnh Quý nắm chặt cột buồm, mới không ngã xuống.

Vương què đã ngồi phịch xuống cửa cabin thuyền, anh ta cũng nắm chặt một tấm ván, cảm giác như xương tay sắp lòi cả ra.

"Chết tiệt, nếu cô muốn làm hại người khác, thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn!" Sắc mặt chú Hai hung dữ đáng sợ.