Chương 39: Xác nam ngửa mặt

Tào Vĩnh Quý nghe xong cũng hiểu ra, anh ta rõ ràng là người biết điều, vội vàng lục lọi trong túi lần nữa, gom mấy đồng tiền lớn, nắm chặt lại đưa cho chú Hai.

Liếc một cái, tôi thấy khoảng bốn năm đồng tiền, nhưng tôi nghĩ nó khá nhiều.

Dù sao Đường Tú Tú không thể lên bờ. . .

Chú Hai hiển nhiên rất hài lòng, ông cười ha hả, không lấy hết, chỉ lấy một đồng tiền, còn dư đều trả lại cho Tào Vĩnh Quý.

Tào Vĩnh Quý sửng sốt, có chút lo lắng hỏi chú Hai có phải chê ít không.

Chú Hai lắc đầu nói, nếu Tào Vĩnh Quý cho ông một đồng tiền thì ông mới chê ít, bây giờ anh ta đã lấy hết những gì có thể lấy ra, xem như rất hiểu quy củ, cũng rất tôn trọng người vớt xác, nên ông chỉ lấy một đồng, cũng là quy củ của ông.

Tào Vĩnh Quý còn muốn đưa tiền, chú Hai khoát tay không cần.

Lúc này, Vương què bên cạnh tôi thận trọng nói: “Tôi có nên gϊếŧ con gà trên thuyền của mình không?” Tôi mới phản ứng là phải gϊếŧ gà sau khi vớt xác.

Rõ ràng trên thuyền này cũng đã chuẩn bị.

Chú Hai lúc này lắc đầu, trừng mắt nhìn Vương què, nói: "Gϊếŧ cái gì? Hà bá không cho người lên bờ, cho nên hôm nay không có gà để cúng."

Vương què ngượng ngập nở nụ cười, xoa xoa cái trán.

Sau đó, Tào Vĩnh Quý cho Vương què ba đồng, xem như là trả tiền thuê thuyền, đồng thời cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với Vương què.

Vương què trước đó còn sợ chết khϊếp, bây giờ lấy tiền xong lại vui vẻ, mặt mày hớn hở, còn vỗ ngực nói với Tào Vĩnh Quý là nếu còn có chuyện như vậy, tiếp tục đi tìm anh ta, anh ta sẽ tiếp tục lo liệu!

Thân thể Tào Vĩnh Quý hơi cứng lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Chú Hai lại trừng mắt nhìn Vương què, sau đó nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chuyện như vậy? Vương què, anh bị dọa đến hồ đồ rồi à?"

Vương què lúc này mới ý thức được, liên tục xin lỗi Tào Vĩnh Quý, lại lúng túng nói với chú Hai là chuyện này anh ta đang nói với chú Hai, không phải nguyền rủa ông chủ Tào.

Chú Hai giọng điệu không tốt nói: "Vậy anh đang nguyền rủa tôi ngày nào đi vớt xác cũng bị đυ.c thuyền?"

Vương què: "..."

Rõ ràng là anh ta bồn chồn không yên, cũng không biết phải nói gì.

Tôi đành phải đứng ra giảng hòa.

Vương què lúc này mới chán nản rời đi.

Sau khi Tào Vĩnh Quý liên tục cảm kích, anh ta rời bến tàu.

Tôi hơi xấu hổ, hỏi chú Hai có phải là hơi gay gắt rồi không? Bởi dù gì anh ta cũng giúp đỡ mình.

Chú Hai tức giận nói, ông đã rất khoan dung với Vương què rồi, kỳ thật chuyện hôm nay không có nghiêm trọng như vậy.

Tất cả những người chết dưới nước đều có ý tìm kẻ chết thay. Nhưng nếu Vương què không giúp vớt đôi giày thêu và bàn chân người chết lên, Đường Tú Tú căn bản sẽ không hung ác như vậy.

Nếu ông nói rõ chuyện này, Tào Vĩnh Quý và Vương què nhất định sẽ trở thành kẻ thù của nhau, Tào Vĩnh Quý thương vợ như vậy, lạng quạng có thể đâm chết Vương què luôn đấy chứ.

Tôi nghe mà ngẩn người, do dự một lúc, tôi nói với chú Hai về điều cấm kỵ trong việc làm bà đỡ âm linh, sự hung ác của Đường Tú Tú có liên quan đến việc cô ta không có khả năng nhận đỡ âm linh, là tôi đã ép cô ta đỡ âm linh.

Chú Hai cũng kinh ngạc, cau mày hồi lâu không nói gì.

Sau đó, ông vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: “Sẽ không có lần sau.” Tôi vội vàng gật đầu nói rằng tôi đã hiểu.

Chú Hai hít một hơi thật sâu, giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn, từng chữ từng câu nói cho tôi biết, hiểu cũng vô dụng, việc này tuyệt đối không thể có lần sau, hôm nay chúng tôi có thể lên thuyền, đều dựa vào mệnh tốt.

Tôi lấy làm lạ.

Chú Hai mới giải thích cho tôi biết, nói chúng tôi ăn cơm người chết, cấm kị là nghiêm trọng nhất, trên cơ bản người vớt xác phạm phải cấm kỵ sẽ chết ngay lập tức, cơ bản là không có ngoại lệ.

Chẳng hạn như bà đỡ âm linh, phàm là những người chú Hai biết đến thì đúng là không có ai muốn phạm phải cấm kỵ cả.

Thế nhưng chú Hai lại giải thích là mấy thứ như xác chết đứng Tử Đảo không tính là cấm kị, chỉ nói là phiền toái, người vớt xác không muốn chạm vào mà thôi.

Nghe xong tôi mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tôi cũng cam đoan với chú Hai, tôi nhất định sẽ ghi nhớ những điều cấm kỵ và không bao giờ tái phạm nữa.

Chú Hai nói tôi cam đoan cũng chả có tác dụng, bảo tôi thề với sông treo, chỉ vào hà bá thề, nếu không, tôi sẽ có lỗi với cái mạng đã được cha tôi đổi cho này.

Tôi nhìn ra được chú Hai đã nghiêm túc đến mức nào khi nhắc đến cha tôi, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bây giờ mạng sống của tôi không chỉ của riêng tôi mà còn của cha tôi và La Âm bà, tôi phải sống thật cẩn thận, nếu không tôi sẽ có lỗi với cái chết của họ.

Tôi quay mặt ra ngoài bến tàu, ngón tay khép lại chỉ lên trời, thề độc, cam đoan không phá bỏ điều cấm kỵ của bà đỡ âm linh, nếu không thì sẽ bị sét đánh, vĩnh viễn không được siêu sinh!

Chú Hai lúc này mới thoả mãn gật đầu.

Ông đưa cho tôi thỏi vàng nhỏ rồi bảo tôi hãy giữ nó, ngày mai hãy đến tiệm vàng, đổi tất cả số tiền tôi có thành thỏi vàng nhỏ.

Tôi cẩn thận từng li từng tí cất kỹ, rồi hỏi chú Hai, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Thực ra vừa rồi chúng tôi có thể đi chung với Tào Vĩnh Quý về nhà anh ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến bến tàu sửa thuyền vớt xác, nếu không thì chúng tôi cũng không thể về nhà, đêm nay cũng không có chỗ để ở.

Chú Hai xua tay nói thuyền vớt xác không thể để hỏng qua đêm, bây giờ sự việc đã xong, ông phải sửa thuyền vớt xác ngay.

Nếu không, dù có chờ ông đi ngủ, tổ sư gia cũng sẽ đến trong mơ dùng đao 1 lưỡi gọt đầu ông.

Tôi lúc này mới chợt hiểu ra.

Chú Hai đi tới đầu bên kia bến tàu nơi để thuyền vớt xác, tôi cũng xắn tay áo lên chuẩn bị giúp ông.

Chúng tôi mới vừa đi tới bên kia bến tàu, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Đầu tôi ong lên.

Chú Hai cũng chửi tục “Đm”!

Bởi vì có một người đang nổi bên cạnh thuyền vớt xác...

Hơn nữa còn là một người đàn ông, ngửa mặt lên, đôi mắt mở to, khuôn mặt co giật dữ tợn.

Đôi mắt chết không nhắm mắt dường như đang nhìn chằm chằm vào chú Hai và tôi!