Chương 6: Thuyền vỡ

Ban ngày, trời vẫn còn rất ấm áp, nhưng bây giờ đã lạnh dến mức khiến người ta run lập cập.

Tôi vẫn không nhịn được cảm thấy trong lòng bất an, hỏi La Âm bà, thôn họ Lý và thôn họ Hà chỉ cách nhau con sông treo, nhiều nhất là hai khắc đồng hồ đã đến.

Nhưng cha tôi đã một ngày rồi mà vẫn chưa trở về, trời sắp tối, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

La Âm bà mặt trầm như nước, qua một lúc lâu mới nói: "Trước khi trời tối không xảy gì đâu, cha con hẳn là trên đường trở về, bà đi xem một chút.”

La Âm bà lại dừng một chút, thấp giọng nói: "Hôm nay Đông Chí, chờ qua đêm, chúng ta sẽ vượt qua Dương quan, con chính là người đỉnh thiên lập địa, bà đón cha con trở về, chúng ta canh chừng con qua đêm, không cần sợ.”

Dứt lời, La Âm bà bước tập tễnh về phía cổng thôn.

Bà ấy đi không lâu thì trời đã tối.

Sao tôi có thể ngủ được cơ chứ?

Đứng hồi lâu, tôi liền ngồi trước ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn con đường làng.

Mặt trăng giống như một con mắt mở to, nhìn thẳng vào tôi.

Trong lòng tôi như bị một tảng đá lớn đè lên, không thở nổi.

Ánh sáng trong phòng càng lúc càng tối, tôi thắp một ngọn nến.

Nhưng không biết vì sao, ngọn nến vừa thắp lên, giống như bên cạnh có người thổi hơi, thở ra một cái liền tắt.

Tôi bị dọa sợ không nhẹ, thắp nến một lần nữa.

Ngọn nến này không tắt, nhưng ánh nến lại xanh biếc, đặc biệt khϊếp người...

Bên tai không hiểu sao truyền đến tiếng "rột rột", giống như là có người đang dùng ngón tay gãi ván gỗ.

Ánh mắt tôi chợt dừng lại trên quan tài kia...

Trong nhà này...Không chỉ một mình tôi, mà còn có một "người"!

Chỉ có điều, khi tôi nhìn chằm chằm vào quan tài, lại không có động tĩnh gì khác.

Là tinh thần tôi quá căng thẳng, mà nghe lầm?

La Âm bà đã đặt quan tài ở trong nhà, thì khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì...

Tôi liếc nhìn con gà già kia, nó đang nằm sấp dưới ghế, không nhúc nhích, đầu cũng rúc vào dưới cổ, giống như đang sợ cái gì đó.

Tôi cố nén bất an cùng sợ hãi, trở lại trước ngưỡng cửa, co lại thành một cụm.

Ánh trăng càng lúc càng lạnh lẽo, tiếng gãi gãi bên tai như có như không càng trở nên rõ ràng hơn.

Bất thình lình, bên tai tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng "hí hà!", dường như là đang nói đau!

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, toàn bộ da đầu đều tê dại!

Quay đầu lại nhìn, quan tài trong nhà chính, nắp đậy lại mở ra một khe hở!?

Tôi sợ đến mức cả hai cái đùi đều run lẩy bẩy.

Cũng vào lúc này, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi lại vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài sân, một thôn dân vội vàng đi vào trong sân.

Ông ta đến trước mặt tôi, kéo tôi đứng lên, giọng nói khó nghe nói: "Lý Âm Dương! Nhanh đến bến tàu với tao! La Âm bà và ông già nhà mày rơi xuống nước rồi!”

Ông ta kéo tôi ra ngoài sân!

Chờ tôi phản ứng lại, đã bị kéo ra khỏi sân!

Tôi rùng mình không kiểm soát được, bởi vì tôi cảm thấy dường như có có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Ngay sau đó, đầu tôi trống rỗng.

Thôn dân này nói cha tôi và La Âm bà bị rơi xuống nước?!

Tôi giãy mạnh thoát khỏi tay ông ta, nhanh chóng chạy như điên.

Thời gian nửa chén trà, tôi chạy đến bến tàu ở cổng làng!

Lúc này, trên bến tàu đèn đuốc sáng trưng.

Mặt nước sóng gợn lăn tăn, gió rất lớn, bên trên con sóng treo sóng càng lớn hơn!

Một đám đông dân làng túm tụm tại dưới bến tàu, tiếng người huyên náo ồn ào.

Thôn dân kia khó khăn lắm mới đuổi kịp tôi, ông ta lại túm lấy cánh tay tôi, thấp giọng nói: "Lý Âm Dương, mày theo tao lên bến tàu đi!”

Tôi căng thẳng đi về phía trước với ông ta, ánh mắt lại nhanh chóng đảo qua mặt nước trên con sông treo.

Tôi cũng không nhìn thấy cha tôi đâu, nhưng tôi lại nhìn thấy cách mặt nước hơn hai mươi thước, đậu một chiếc thuyền vớt thi thể!

Đó không phải là thuyền của cha tôi sao?!

Phía trên bến tàu chỉ có một mình thôn trưởng, ông ta đi tới đi lui, trên trán toát mồ hôi.

Khi thôn dân này này đưa tôi đi đến đó, trong mắt các thôn dân đều là chán ghét, bọn họ liên tiếp nói những lời khó nghe.

Ánh mắt thôn trưởng lại rơi xuống trên người tôi, ông ta lập tức chỉ chỉ vào cái thuyền vớt xác trên mặt nước, vội vàng nói: "Lý Âm Dương, mày mau xuống nước xem một chút! Tất cả đều là do cái đồ ôn dịch mày gây ra đó! Năm người đàn ông đánh bắt cá chết đuối! Thằng cha già nhà mày đi vớt người, người còn chưa lên! La Âm bà lại đây xem, cũng trượt chân rơi xuống nước!”

Chỉ trong một câu, tôi đã biết xảy ra những chuyện gì...

Hóa ra là ngư dân ở trong nước xảy ra chuyện, cha tôi một mực lặn tìm bọn họ, cho nên mới không trở về!?

Nhưng La Âm bà cũng trượt chân rơi xuống nước...

Bà đã có tuổi rồi, làm sao có thể chịu được nỗi dày vò này chứ?

Biết được cha tôi đang vớt người, tôi liền thấy có chút thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tôi chỉ sợ La Âm bà bị chết đuối thôi.

Tôi lập tức hỏi thôn trưởng, La Âm bà trượt chân ở chỗ nào!? Đã bao lâu rồi!?

Trưởng thôn lập tức chỉ chỉ vào mép bến tàu phía bên phải trước người tôi, sắc mặt càng thêm khó coi: "Ngã xuống ngay chỗ đó, phải được một khắc đồng hồ rồi, thằng cha già nhà mày xuống nước cũng được hai khắc rồi, còn chưa ngoi lên!”

Nói xong, thôn trưởng lại chỉ chỉ vị trí thuyền vớt thi thể.

Sắc mặt tôi lúc này lại biến đổi.

Người vớt xác xuống nước, có dạ dày lợn để thở.

Trong chốc lát không tìm được "người" muốn vớt, quả thật sẽ không lập tức lên bờ.

Nhưng La Âm bà đã bảy tám mươi tuổi, rơi xuống nước một khắc đồng hồ, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít!

Tôi gấp đến độ đầu ong ong, bước nhanh đến vị trí thôn trưởng chỉ.

Dưới bến tàu, ngoài tiếng sóng vỗ, thì có dấu hiệu nào của người đang vùng vẫy đâu?

Tôi không thèm nghĩ nhiều, tôi đá chân vào mép bến tàu rồi lao xuống, lặn xuống nước!

Nước sông lạnh buốt ngay lập tức bao phủ cơ thể tôi, lạnh đến rùng mình, nhưng tôi cũng nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ này.

Từ nhỏ tôi đã học cách vớt xác, hơn nữa đôi mắt này của tôi, thị lực dưới nước rất tốt!

Tôi nín thở và bơi xuống nước.

Áp lực nước không nhỏ, tai tôi dường như chảy ra ngoài một luồng khí nóng.

Sông treo rất sâu, cho dù là bên cạnh bờ cũng phải hơn mười mét, tôi lặn xuống là có thể nhìn thấy phần cát đá dưới đáy, nhưng vẫn không thấy La Âm bà...

Lúc này đầu óc tôi thanh tỉnh không ít, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.

La Âm bà, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, người đã bị cuốn trôi không còn nhìn thấy bóng dáng...

Tim tôi như bị một chiếc búa nặng đập vào, khó chịu vô cùng, không cam lòng bơi xuống đáy lòng sông, tìm kiếm sâu hơn dọc theo phía trước.

Nhưng tôi không thể nín thở được nữa, vẫn không thấy bóng dáng La Âm bà.

Cuối cùng tôi chỉ có thể trồi lên...

Đầu tôi nhô lên khỏi mặt nước, thở hổn hển, trên bến tàu, trưởng thôn nhìn tôi, dân làng trên bờ đang thì thầm với nhau.

Lúc này trong lòng tôi khó chịu như kim châm, trèo lên bến tàu, thở hổn hển vài hơi.

Lại quay đầu kinh ngạc nhìn mặt nước sông sông treo, mắt tôi nóng lên, nước mắt lập tức chảy xuống hòa lẫn với nước sông trên má.

La Âm bà, sợ là xong rồi...

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói hoảng loạn xen lẫn hoảng sợ.

"Thuyền! Thuyền vỡ vụn thành mảnh nhỏ rồi!”

Sắc mặt tôi kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Xa xa trên mặt sông, thuyền vớt thi thể của cha tôi thật sự vỡ nát, boong thuyền chậm rãi chìm xuống...