Chương 10: Sao bà biết

Hàm răng vàng khè của ông Tưởng như phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm, còn có mấy cái dường như rất sắc bén.

Ông ta giống như đang nằm trên cổ tôi, nhưng ông ta đây là xác chết vùng dậy!

Nếu như bị ông ta cắn trúng, tôi không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Thế nhưng, điều mà Trương què dạy tôi nhất chính là cách nên xử lý như thế nào với xác chết vùng dậy trên lưng!

Thậm chí, ông còn tự mình giả dạng làm xác chết vùng dậy, để cho tôi ứng phó!

Dù sợ hãi, tôi cũng không có loạn trận tuyến.

Buông tay phải ra, tay trái trở tay bắt lấy bên hông xác chết rồi xoay cả người lại!

Tôi vội vàng vung tay phải ra, nắm lấy hông bên kia của xác chết, duỗi chân về phía trước, để cho hai chân của ông Tưởng rơi vào mu bàn chân tôi!

Sau đó, tôi cảm thấy vai mình bị chấn động, chiếc giỏ trúc treo ở đó trượt xuống cánh tay trái của tôi.

Tôi lại thả tay phải ra và nhanh chóng lấy ra một chiếc sừng trâu già từ trong giỏ trúc ra.

Không chút do dự, tôi vung tay giơ sừng trâu già lên cắm mạnh xuống!

Một tiếng răng rắc vang lên.

Sừng trâu già được cắm thẳng vào đỉnh đầu của ông Tưởng.

Đầu ông ta nghiêng xuống, lập tức cứng đờ.

Dòng máu đen từ đỉnh đầu chậm rãi tràn ra, chảy xuống mặt rồi nhỏ xuống phía dưới...

Tất cả điều này xảy ra rất nhanh, chỉ trong vài giây.

Tôi thở hổn hển từng ngụm, trên mặt hơi ngứa, mồ hôi chảy xuống hai má.

Tưởng Thục Lan ngơ ngác quay đầu lại.

Bà sợ hãi ngạc nhiên nhìn tôi và ông Tưởng, mặt run lên, hô một câu: "Cha..."

Tiếng kèn đều ngừng lại, những người ở đó cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Chu Quang thấp giọng quát lớn một câu: "Xác chết vùng dậy ít thấy lắm sao? Người cõng xác đều khống chế được, nhạc đám tang không thể dừng lại, tiếp tục thổi!”

Nhất thời, tiếng kèn lại vang lên, so với lúc trước càng thê lương hơn, thậm chí lộ ra tiếng đứt quãng.

"Chị gái Tưởng, đào mộ đi! Đừng la hét nữa! Nếu còn tiếp tục la hét thì ông Tưởng lại muốn xác chết vùng dậy nữa đó, vậy thì không dễ làm đâu!" Chu Quang lại nghiêm khắc nói với Tưởng Thục Lan.

Thân thể Tưởng Thục Lan run lên, lại mím môi tiếp tục đào mộ.

Trương què híp hai mắt lại, ông còn trấn định hơn Chu Quang.

Trước tiên ông nhặt sừng trâu già rơi trên mặt đất cùng dây thừng đứt đoạn lên, mới nhìn tôi một cái, gật đầu nói tốc độ phản ứng rất nhanh.

Tôi gượng cười, mồ hôi trên trán lạnh buốt, khó chịu vô cùng.

Tôi cứ như vậy bảo trì động tác đối mặt với ông Tưởng, hai tay ôm lấy thân thể ông ta, để ông ta đứng trên chân mình.

Liếc qua hố đất, dù sao Tưởng Thục Lan cũng là phụ nữ, lúc này bà mới chỉ đào sâu chưa đến nửa mét.

Thời gian từng chút một trôi qua, mặt trăng trên bầu trời đêm dường như nhuốm một màu đỏ tươi.

Một ít máu của ông Tưởng nhỏ xuống đất, một ít nhỏ xuống chân và mu bàn chân của tôi...

Cảm giác nhớp nháp khiến tôi nổi da gà.

Đột nhiên, tôi lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng.

Quay đầu lại, tôi nhìn về phía tây.

Dưới ánh trăng mông lung, có một bé gái đang đứng bên cái hố tôi đào tối qua.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé, dường như đang nhìn tôi cười nham hiểm.

Trên tay con bé còn cầm một chiếc lục lạc, có lẽ như đang rất vui vẻ nên nó lắc thật mạnh.

Da đầu tôi tê dại.

Con bé vui cái gì?

Ông Tưởng đều bị gϊếŧ...

Ngay sau đó, trái tim tôi lạnh run.

Con bé là vui là vì tôi đâm vào đầu ông Tưởng một cái?

Chẳng lẽ, là con bé trên đường, muốn kéo ông Tưởng xuống?

Cũng là con bé thúc giục ông Tưởng xác chết vùng dậy?

"Chú Trương." Tôi khàn giọng hét lên.

Trương què đến hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi nhìn chằm chằm cô bé kia, thấp giọng nói: "Chú nhìn bên kia." Trương què quay đầu nhìn sang.

Sắc mặt ông đột nhiên biến đổi.

Sau một khắc, Trương què rõ ràng cất bước đi về phía tây!

Tôi hoảng sợ và cố gắng gọi ông dừng lại.

Nhưng tôi lại sợ động tĩnh quá lớn, chôn không được ông Tưởng.

Lúc này hố đã đào hơn nửa mét, lập tức có thể đặt quan tài.

Vì vậy, tôi mím môi và không lên tiếng.

Mặt khác, Trương què đã xử lý con bé đó một lần, hẳn là không có vấn đề gì lớn đúng không?

Sự chú ý của tôi đều ở trên người Trương què.

Một lát sau, Trương què đã đến trước hố đất kia.

Nhưng cô bé đã biến mất không thấy đâu...

Trong lúc nhất thời, tôi vậy mà không biết nó đã biến mất theo hướng nào...

Trương què nhìn xung quanh một vòng, ông lại đi về phía trước.

Không bao lâu, ngay cả Trương què cũng không nhìn thấy bóng dáng.

"Đào xong... rồi" Tiếng thở dốc mệt mỏi từ bên cạnh truyền đến.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, quay đầu lại, Chu Quang vừa vặn kéo Tưởng Thục Lan từ trong mộ ra.

Sau đó, người nâng quan tài, mở nắp quan tài, và đặt quan tài vào hố đất.

Tôi cắn đầu lưỡi, tỉnh táo lại.

Hai tay ôm chặt hai bên thắt lưng ông Tưởng, tôi dùng lực nâng nhẹ thi thể ông ta lên.

Bị thi thể đè nặng lâu như vậy nên bàn chân phải của tôi tê cứng.

Bước đi vững vàng, tôi đến gần mộ sau đó nhảy vào trong quan tài.

Quan tài lạnh lẽo khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi nhớ lại những bước mà Trương què đã dạy tôi đặt xác.

Tôi chậm rãi đặt ông Tưởng xuống, sau đó duỗi một chân móc vào mắt cá chân ông Tưởng, tôi kéo xuống, xác ông Tưởng nằm hướng vào trong quan tài.

Bàn tay đặt bên hông ông ta nhanh chóng di chuyển lên vai, tôi cũng cúi người xuống, ngăn cản ông Tưởng trực tiếp ngã xuống...

Một lúc sau, tôi đặt xác ông ta nằm thẳng trong quan tài.

Tôi đưa tay nắm lấy chiếc sừng trâu già trên đỉnh đầu ông ta rồi dùng sức kéo ra.

Một tiếng ma sát khó nghe, sừng trâu già bị rút ra.

Tôi nhanh chóng tung người, trực tiếp nhảy ra khỏi quan tài.

Lúc này, xác ông Tưởng nhanh chóng trở nên đen kịt, như muốn đứng lên!

Trong tiếng kèn Xô-na, dường như xen lẫn tiếng mèo kêu chói tai.

Chu Quang phản ứng nhanh hơn, quát nhẹ: "Thi thể chôn cất, đóng nắp hòm!”

Mấy người nâng quan tài kia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng hạ nắp quan tài xuống!

Chu Quang lấy đinh và đầu búa ra, nhanh chóng đi tới mép mộ, ấn đinh xuống và bắt đầu phong ấn quan tài!

Tất cả những điều này đều được làm liền một mạch.

Tiếng kèn dừng lại.

Trên bầu trời đêm chỉ còn lại tiếng đinh đang vang lên, cùng với tiếng mèo kêu thê lương như quỷ khóc.

Vài phút sau, Chu Quang niêm phong quan tài, bước ra khỏi mộ.

Những người còn lại bắt đầu lấp đầy đất, không bao lâu sau đó, một mộ phần xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.

Tưởng Thục Lan khóc lên, bà run rẩy quỳ xuống, dập đầu, nghẹn ngào nói cha, cha yên nghỉ đi.

Tôi mím môi, trong lòng lại có một cảm xúc nói không nên lời.

Ông Tưởng gϊếŧ em gái tôi, bán tôi, thậm chí còn bán cả bà!

Tại sao, bà có thể quỳ xuống?

Tôi quay đầu lại và không nhìn bà nữa.

Ánh mắt nhìn về phía tây, bên kia trống rỗng.

Đã gần hai mươi phút kể từ khi Trương què rời đi rồi...

Tại sao ông vẫn chưa trở lại?

Tim tôi đập lỡ nửa nhịp.

"Ôi, Trương què đâu?" Chu Quang phản ứng lại, y nghi ngờ nói.

Mí mắt tôi khẽ giật giật, hướng về phía bên kia hô một tiếng: "Chú Trương!" Giọng tôi không ngừng vang vọng trên đỉnh núi, nhưng không có tiếng Trương què trả lời.

"Mấy người trước tiên dẫn Tưởng Thục Lan xuống núi, tôi đi qua xem một chút." Tôi sắp không kiềm chế được bất an trong lòng, khàn giọng nói một câu.

Tương Thục Lan lại ngẩng đầu, bà bất an nhìn phía tây, mờ mịt nói: "Trương què đâu?”

Tôi cảm thấy khó chịu không thể kiểm soát được, ừ một tiếng, muốn đi qua

Tưởng Thục Lan lại đột nhiên hoảng sợ, run rẩy nói: "Hồng Hà, con đừng đến đó... Bên đó không an toàn..."

Sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi, tôi đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào bà và nói: "Sao bà biết?!"