Chương 33: Gạo Máu

Không biết từ khi nào, trời đã sáng lên.

Tất cả những cái đầu xung quanh cánh cổng đều đã biến mất.

Đó đều là những người bị quỷ nhập vào người, hoặc những yêu ma quỷ quái khác, đương nhiên khi trời sáng chúng sẽ tự rời đi.

Trương què lảo đảo đứng dậy, nhưng vẫn ôm Tưởng U Nữ.

Nhưng ông lại rên khẽ một tiếng, Tưởng U Nữ rơi khỏi vòng tay ông.

Ọt ọt hai cái, cái xác lăn đến bên chân tôi.

Tôi sững sờ một lúc, bối rối nhìn cảnh tượng này.

Trương què ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Một lúc sau, ông ho khan nói: “Xem ra con bé cũng không phải là bảo vệ chú, con bé muốn đi theo con, sẵn tiện không cho chú chết.”

“Nhưng tại sao con bé lại muốn đi theo con?” Mí mắt tôi khẽ giật, trong lòng vô cùng bối rối.

Đúng vậy, tại sao Tưởng U Nữ lại muốn đi theo tôi? !

Tuy con bé bảo vệ Trương què, nhưng tôi cũng sợ đây lại là một cái bẫy khác...

Thầy Không trong bóng tối đang lợi dụng con bé.

Y đã nhiều lần ra tay ngoan độc với tôi như vậy, nay lại bỗng nhiên giúp tôi...

Có phải vì con bé chưa gϊếŧ được tôi nên mới dùng cách này để làm tôi mất cảnh giác đúng không?

Nhưng rất nhanh, tôi đã phủ nhận suy nghĩ này.

Tối qua khi tôi đến phòng khóa xác, con bé có mọi cơ hội để gϊếŧ tôi.

Mặc dù không hiểu rõ tất cả những điều này, nhưng tôi vẫn cúi xuống, bế Tưởng U Nữ lên.

Tôi thấp giọng nói: "Đừng đi theo tôi nữa, hãy đi theo chú Trương. Nếu em thực sự muốn giúp tôi thì đừng để ông ấy xảy ra chuyện gì." Nói xong, tôi giao thi thể Tưởng U Nữ cho Trương què.

Trương què lại ôm con bé, thi thể không rớt xuống nữa.

Sau đó, Trương què và tôi ra khỏi phòng khóa xác, đi vào phòng chính.

Nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, tôi cảm thấy khó chịu.

Trương què đột nhiên nói: “Hồng Hà, chú phải đi tới chỗ Tế Phân một chuyến.”

Tôi tỏ ra khó hiểu, hỏi Trương què tại sao?

Trương què nói với tôi là chú phải lo hậu sự cho Tế Phân, việc mà ông có thể làm không nhiều lắm.

Tôi cứng đờ người.

Chần chờ một lúc, tôi cũng không ngăn cản Trương què mà để ông dùng gùi cõng Tưởng U Nữ trên lưng.

Sau đó, tôi nhìn ông một cách nghiêm túc, bảo ông đừng mất ý chí chiến đấu quá nhanh, ông mới sáu mươi hai tuổi, trong xã hội ngày nay, ông không được coi là người già, còn sống lâu lắm, kiểu gì cũng phải sống đến 180, tôi nhất định sẽ tìm cách vượt qua khó khăn này.

Trương què nhếch miệng cười cười, ông nói đêm qua ông có thể trốn thoát, là vì khi chúng đến, ông đã đi vào phòng khóa xác trước, những thứ kia muốn vào nhưng lại bị lớp đồng chặn lại, chúng từ từ ăn mòn cánh cửa đồng, và làm yếu đi một phần lớp đồng đó.

Sau đó, Tưởng U Nữ xác chết vùng dậy, bảo vệ ông một cách khó hiểu.

Nhưng đêm nay, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Nếu không có cánh cổng đồng ngăn chặn, chỉ có một mình Tưởng U Nữ là không đủ.

Đêm đầu tiên là bách quỷ đơn giản.

Vào đêm thứ hai, những hung thi, Lệ quỷ trong núi sâu gần đó sẽ đến.

Sắc mặt tôi lại thay đổi.

Tôi vô thức nhìn xuống đất và nhìn thấy ba bộ da mèo đen.

Đột nhiên, hơi thở của tôi trở nên dồn dập.

Tôi hỏi Trương què, nếu tôi đi lấy quan tài bọc da mèo về thì sao?

Buổi tối để ông nằm trong quan tài, rồi đặt Tưởng U Nữ ở cửa để ngăn cản?

Đôi mắt Trương què đột nhiên xuất hiện vài phần linh hoạt.

Ông ừ một tiếng, nói nó có lẽ tác dụng.

Nhưng nếu có thứ gì đó còn ghê hơn Huyết Sát đến, Tưởng U Nữ cũng sẽ không thể cầm cự được, ngay cả quan tài bọc da mèo cũng không thể ngăn chặn được lâu.

Thế nhưng rất nhanh, trong mắt Trương què lại xuất hiện sự mệt mỏi và bất lực.

Ông lại ho hai tiếng, thở dài nói: “Hồng Hà, tìm chỗ trốn quỷ kỳ thật cũng không phải khó khăn nhất, khó khăn nhất là chú không ngăn cản được âm khí, chỉ sợ trong mấy ngày nữa, chú sẽ toàn thân thối rữa mà chết."

“Chịu đựng một ngày, là có một ngày nghĩ biện pháp!” Tôi kiên quyết nói.

Sau đó, tôi bảo ông đi xem Tế Phân, tôi cũng nói với ông là đêm qua Tế Phân bị ma ám, đuổi theo quan tài, chính cô ta là người đã kéo tấm vải che mặt của xác chết giả ra.

Trương què đi vào trong, lấy một chiếc ba lô không rồi cõng thi thể của Tưởng U Nữ rời đi.

Trước khi ông ra ngoài, tôi lại hét lên, yêu cầu ông trở lại trước khi trời tối.

Trương què không trả lời tôi, chậm rãi bước đi.

Tôi giữ tâm trí của mình bình tĩnh, trước tiên tôi đi đến thị trấn.

Chiếc quan tài bọc da mèo đen quả thực vẫn còn đó.

Nhưng có rất nhiều người xung quanh, tất cả đều đang chỉ trỏ.

Tôi bước tới khiêng quan tài lên, rồi lại nhìn xuống đất.

Trên mặt đất không còn dấu vết nào...

Cái xác giả đó đã bị gặm sạch!

Tôi nghĩ đến Chu Quang và những người đó...

Tôi tự nghĩ, họ không thể gặp vấn đề gì lớn chứ? Vào lúc bình minh, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Cúi đầu khiêng quan tài, tôi trở về nhà.

Sau mười mấy phút, tôi đặt quan tài trở lại phòng chính.

Sau khi kiểm tra quan tài không bị hư hại gì, tôi lại ra khỏi nhà.

Lần này, tôi đi dọc các con phố, ngõ hẻm trong thị trấn.

Bụng thực sự đói quá, tôi mua một cái bánh nướng để ăn.

Trong suốt buổi sáng, tôi đã đi qua mỗi con đường trong thị trấn.

Nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy ông thầy bói ...

Có lẽ nào ông ấy đã rời khỏi thị trấn rồi không?!

Sự tự tin mà tôi vừa có, đột nhiên tan biến.

Nếu ông ấy đã đi rồi thì hy vọng cuối cùng sẽ không còn...

Tôi không cam lòng, vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Lặp lại việc đi khắp các con đường trong thị trấn hai lần, ba lần...

Mà không biết từ lúc nào, đã đến bốn năm giờ, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì.

Hai mắt tôi đỏ hoe, cảm thấy mình đã đi vào ngõ cụt, nghĩ đến Trương què sẽ chết, trong lòng tôi muốn khóc.

Ngay lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.

Cuộc gọi đến từ một số lạ.

Tôi trả lời cuộc gọi, giọng nói rất mệt mỏi, tôi hỏi ai đó?

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, nhẹ giọng nói: “Hồng Hà, là mẹ…”

Tôi sững sờ một lúc, Tưởng Thục Lan?

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian và tâm trí để nói chuyện với Tưởng Thục Lan.

Mặc dù tôi đã thay đổi một số thái độ đối với bà ấy, nhưng vào thời điểm này, tôi không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.

“Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi.” Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Ngay lập tức, Tưởng Thục Lan lại gọi lại.

Tôi cảm thấy rất khó chịu và trực tiếp cúp máy.

Không tiếp tục tìm kiếm nữa, nếu tiếp tục tìm kiếm thì sẽ tối mất, tôi phải tìm cách vượt qua đêm nay bằng cách sử dụng phương pháp của người cõng xác.

Quay đầu, tôi vội vàng trở về nhà.

Nhưng vừa tới cửa nhà đã thấy một người đứng ngoài cửa...

Đó không phải là Tưởng Thục Lan sao! ?

Trên mặt tôi thoáng có chút tức giận, càng tiến lại gần, giọng điệu càng lạnh lùng hơn nhiều, tôi hỏi bà ấy đến đây làm gì.

Tưởng Thục Lan sắc mặt tái nhợt, cắn môi nhỏ giọng nói: "Hồng Hà, mẹ không muốn làm phiền con ... mẹ tới đưa cho con một thứ."

Nói xong, Tưởng Thục Lan giơ tay lên.

Trong tay bà cầm một cái bọc nhỏ, sau khi mở ra thì bên trong có một cái chén, mà trong chén lại có một chén gạo.

Điều kỳ lạ là chén gạo có chút màu máu lấp lánh.

Nó giống như được ngâm trong máu vậy.

Thứ này, không bình thường!

Tưởng Thục Lan, tại sao bà lại đưa gạo máu? !

Tôi cảnh giác nhìn bà và hỏi bà có ý gì?

Tưởng Thục Lan do dự một lúc rồi nói: "Buổi tối hôm qua... Thầy Không bỗng nhiên tới tìm mẹ... Y nói với mẹ là con đang gặp khó khăn và Trương què cũng sắp chết, y nhờ mẹ mang chén gạo này đến, y nói nó có thể cứu sống Trương què … ”

Tôi: "……"

Trong giây lát, đầu tôi bối rối.

Thầy Không, cũng biết trên thị trấn xảy ra chuyện sao? !

Ngoài ra, y rõ ràng muốn gϊếŧ tôi hết lần này đến lần khác, nhưng lại đột nhiên muốn giúp tôi? !

Sự trái ngược này quá lớn, làm tôi khó chấp nhận trong một thời gian ngắn.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, Tưởng Thục Lan bỗng nhiên hỗ trợ. . .

Hai việc này chắc chắn có liên quan...

Nhìn chằm chằm vào gạo máu trong tay Tưởng Thục Lan, trên đầu tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Vậy thầy Không lại muốn làm cái gì?

Y chắc chắn sẽ không giúp đỡ miễn phí, y chắc chắn sẽ có yêu cầu gì đó.