Chương 37: Ba điều

Nhìn chằm chằm vào mặt nước, mồ hôi túa ra trên trán tôi.

Bởi vì trong hình ảnh phản chiếu, có một người đàn ông đang nằm trên lưng Trương què! Khuôn mặt anh ta trông rất tệ, giống như một người đòi nợ...

Trương què vươn tay ra vỗ vào bả vai, ịn một lá bùa lên đầu vai.

Trong nước, khuôn mặt đó đã biến mất.

Trương què quay đầu nhìn vào bả vai mình, âm tình bất định nói đi về trước đã.

Tôi cũng đầy nghi ngờ.

Một lát sau, chúng tôi trở lại bên ngoài cửa nhà.

Trương què không vào cửa, bảo tôi lấy thứ gì đó ra để giải xui.

Tôi vội vã vào nhà, đầu tiên đốt một chậu than đặt trước cửa, sau đó lấy một bó ngải cứu nhúng vào nước.

Trương què bước qua chậu than, còn tôi thì quất bó ngải cứu lên người ông mấy cái.

Sau đó, Trương què bước vào nhà.

Tôi vẫn không yên tâm, tôi hỏi Trương què có chuyện gì vậy?

Trương què nói với tôi có thể vẫn còn một số âm khí bám theo ông, ông bất cẩn, ban ngày ông không quan tâm nhiều đến cơ thể của mình, vậy mà ông thực sự bị oán quỷ nhập vào người.

Nếu ông chú ý, sẽ không có rắc rối.

Tôi gật đầu, thoáng yên tâm một ít.

Trương què ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nói: "Trước tiên thu dọn đồ đạc ở nhà, khi nào chôn cất Tế Phân xong, chúng ta sẽ rời đi."

Tôi sững sờ một lúc và hỏi Trương què tại sao phải đi

Trương què nói với tôi, ngay từ đầu ông không chạy là bởi vì thầy Không và Tưởng U Nữ.

Sau đó, ông nói ông chạy không thoát vì âm khí xâm nhập vào cơ thể, trăm quỷ vây nhà.

Bây giờ chúng tôi đã có Tưởng U Nữ, mà ông vẫn ổn, tự nhiên không có gì cản tay.

Chúng tôi nán lại trấn Bát Mao, ngoài sáng trong tối đều có người tính toán, tốt hơn hết là phủi đít rời đi, mặc kệ thầy Không tính toán điều gì, ông sẽ đưa tôi đi tìm người siêu độ cho Tưởng U Nữ trước.

Tôi mới chợt hiểu ra, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hai ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi trở nên mơ hồ.

Theo lời Trương què nói, cũng là một cách để phá vỡ tình thế!

Ở trấn Bát Mao không có gì phải lo lắng, khi chúng tôi rời đi, những kẻ muốn ngấm ngầm mưu tính sẽ không dễ dàng như vậy!

Tôi quay người đi vào nhà, thay quần áo sạch và nhét những thứ quan trọng vào rương hành lý.

Sau khi dọn dẹp xong thì bước vào nhà chính, Trương què vừa bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp.

Bụng tôi đã sớm kêu rột rột.

Hai người dùng bữa, Trương què thì hút thuốc một lúc.

Điều kỳ lạ là dưới làn khói, trên mặt ông có một cái bóng chồng lên nhau, trông giống như một khuôn mặt đang cười...

Tôi giật mình và nhìn chằm chằm vào Trương què.

Khi tôi nhìn kỹ, khuôn mặt đó đã biến mất ...

"Gì đó?" Trương què nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi nói cho ông nghe về khuôn mặt này, tôi băn khoăn hỏi ông, tại sao lá bùa cộng thêm chậu than lá ngải cứu trừ tà lại không đuổi được mấy thứ bẩn thỉu này đi?

Trương què híp mắt, trên mặt như phủ sương mù.

Ông bảo tôi đi ngủ một lát rồi quay người vào nhà trước.

Ăn no rồi, khi lượng đường trong máu tăng lên sẽ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa đêm qua tôi ngủ không ngon giấc, đầu óc choáng váng.

Vốn là muốn chợp mắt một lát, nhưng lại có chút lo lắng cho Trương què.

Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống tha sững sờ một lúc lâu, tôi mới đứng dậy đi vào phòng.

Đúng lúc tôi liếc nhìn ra ngoài nhà.

Lại nhìn thấy một người đang đứng đối diện với nhà tôi.

Không phải là ông thầy bói kia sao!?

Ông đang cầm một cây sào tre có gắn miếng vải phía trên.

Tôi giật mình một cái, cơn buồn ngủ đã biến mất.

Mặc dù bây giờ Trương què không sao, nhưng chúng tôi vẫn đang gặp rắc rối!

Ông thầy bói này tới quá tốt! Cũng quá trùng hợp!

Tôi liền bước ra khỏi nhà.

Nhưng ông ấy lại quay người bỏ đi rất nhanh nên tôi cũng chỉ có thể đuổi theo.

Ông ấy không còn trẻ, nhưng không hề chậm chạp...

Chạy một mạch thẳng đến đầu trấn, ông ấy mới ngừng lại.

Giữa trưa, trời nắng chang chang.

Tôi thở hổn hển, gọi ông ấy, rồi vội bước vài bước cuối cùng đến chỗ ông.

Ông liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại lắc đầu.

"Đuổi theo tôi, làm gì vậy?" Ông lão lạnh lùng nói.

Tôi thở thêm hai hơi nữa, nói không phải ông ấy đến tìm tôi sao?

Ông lão cau mày.

Tôi giải thích là hôm qua tôi đã tìm ông ấy cả ngày nhưng không tìm thấy ông ấy đâu, hôm nay ông ấy đến trước cửa nhà tôi, khi nhìn thấy tôi, ông lại bước ra ngoài, ông chỉ đến tìm tôi và lại dụ tôi ra ngoài, là muốn nói chuyện riêng với tôi à?

Trên thực tế, tôi có một chút tâm tư.

Tôi muốn dùng cách này, để lừa ông ấy!

Nhưng đôi mắt ông ấy dường như nhìn thấu tôi, và ông ấy lại lắc đầu.

"Khua môi múa mép, thông minh, nhưng là khôn vặt." Ông ấy nói. "Ừm..."

Tôi gãi gãi đầu và nói một cách chân thành, tôi không có ý xấu.

Hôm đó tôi đã nói sai và có thái độ không tốt nên tôi muốn xin lỗi ông ấy.

Nhưng tôi muốn cầu xin ông ấy, nể tình ông đã đặt tên cho tôi hồi đó, xin hãy giúp chúng tôi thêm một chuyện nữa, chỉ dẫn cho chúng tôi.

Ông lão nhìn tôi sâu hơn.

Ông ấy lại lắc đầu.

Tôi nhanh chóng nói, tiền thù lao dễ nói, chúng tôi có tiền.

Ông lão lại nói, không phải vì tiền, mà là vì tôi, Trương què cũng phạm vào sai lầm ngất trời!

Sắc mặt tôi lại thay đổi.

Bởi vì tôi không hiểu!

Tôi đã gặp tai hoạ gì, Trương què đã phạm sai lầm gì?

Tôi lập tức hỏi ông ấy, có phải chúng tôi đã phạm sai lầm vì đã giúp chú Trương sống sót không?

Ông lão lắc đầu.

Trong một thời gian, hai chúng tôi rơi vào bế tắc.

Tôi thực sự có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì tôi biết nếu ông ấy muốn nhả ra, nhất định sẽ nói được điều gì đó hữu ích.

Vì vậy, ngay cả khi ông ấy nói lời khó nghe, tôi vẫn đều nhịn.

Sau một lúc, ông lão cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và nói: "Hồi đó, cậu sắp chết, Trương què muốn giữ cậu lại, nhưng bây giờ ông ta sắp chết, cậu muốn bảo vệ ông ta. Người nên chết không chết, số mạng đã được định sẵn cho các người rồi."

"Trên khắp thế giới, cũng chỉ có tôi giúp đỡ, các người mới có đất cắm dùi. "

"Nhưng muốn giúp các người, tôi phải trả giá đắt, mặt khác, nếu cậu muốn tôi dẫn đường cho cậu, cậu phải hứa với tôi một chuyện. "

Đôi mắt của ông lão cực kỳ thâm thúy.

Nhưng trong lòng tôi lại rơi lộp bộp.

Hãy hỏi ông ấy, đồng ý chuyện gì?

Ông lão nâng mí mắt lên, nói là ông không thể nói điều đó bây giờ, miễn là tôi đồng ý và thề một lời thề độc là được.

Sắc mặt của tôi lại thay đổi nữa lần.

Bởi vì Trương què cũng dạy tôi là trong nghề của chùng tôi, không thể tùy tiện thề được.

Một khi đã thề, nếu không hoàn thành nó, có khả năng cao là nó sẽ đều ứng nghiệm...

Tôi cứng đờ không nhúc nhích.

Ông lão lại lắc đầu, xoay người rời đi.

Tôi vừa sốt ruột, vội vàng ngăn ông ấy lại!

Thấy ông ấy không thương lượng, tôi liền chỉ lên trời thề độc, nói nếu tôi bội ước, không hoàn thành những gì ông ấy yêu cầu, tôi sẽ bị thiên lôi đánh.

Lúc này trên khuôn mặt ông lão mới hiện lên nụ cười.

Nhưng tôi thấy nụ cười của ông ấy vậy mà lại mang theo một chút thâm ý?

Khoảnh khắc tiếp theo, ông lão lên tiếng, "Các người muốn bỏ đi cho xong. Nhưng là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. "

"Tối nay, cậu đi gặp một người tên là Trần Đại Cường, cho gã ăn một bát máu của Trương què, nói cho gã biết, mệnh này về sau sẽ trả lại cho gã."

"Nhà có ma của quả phụ kia, các người không thể đến xử lý được nữa."

"Nếu như đêm nay có sấm sét, đánh chết thứ gì đó, ngày mai các người có thể rời khỏi trấn Bát Mao, nếu không, vậy tôi không giúp được các người, các người phải tự bảo trọng."

Đầu tôi ù ù.

Tôi nhớ tất cả.

Nhưng mỗi điều trong ba điều này đều rất kỳ lạ. ..

Cái đầu tiên thậm chí còn kỳ lạ hơn...

Trần Đại Cường, không phải lúc còn nhỏ gã bắt nạt tôi sao, mấy ngày trước gã xảy ra mâu thuẫn với tôi, còn xốc linh đường lên nữa mà?