Chương 4: Mua người về

Hai chân bà Tưởng run lẩy bẩy, bà ta sắp bị dọa đến phát điên rồi.

Tôi nhìn chòng chọc vào xác lão Tưởng.

Cũng may cái xác không động đậy nữa...

Lúc này Trương què mới thu tầm mắt, sắc mặt trấn định hơn rất nhiều.

Ông ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía bà Tưởng, nói: "Bà Tưởng, tiền hàng thanh toán xong rồi, bà không có cháu trai đâu.”

"Người chết còn cảm thấy bà không nói đạo lý, mới xác chết vùng dậy đó.”

Sắc mặt Bà Tưởng càng thê lương, bà ta không nói ra lời.

Trương què khập khiễng, đi về phía nhà chính.

Tôi vội vàng đuổi theo, đưa ba lô cho ông.

Ông không nhận, tay từ trong túi lấy ra một đoạn sừng nhọn màu xám đen.

Đây là sừng trâu già, vật trừ tà dành riêng cho người cõng xác.

Gặp phải xác chết vùng dậy bình thường, thì nhét sừng trâu vào miệng xác chết, nếu xác chết vùng dậy quá hung dữ, thì trực tiếp đập đầu nhọn vào đỉnh đầu!

Đến trước cái xác, Trương què một tay bóp miệng nó, tay kia thì nhét sừng trâu vào!

Lão Tưởng thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

Trương què bảo tôi đưa cái xác ra ngoài.

Tôi lập tức cuộn chiếu lên, kéo ra ngoài.

Một đôi chân người chết xanh lè để lại vệt nước ướt nhẹp trên mặt đất.

Ra khỏi sân, tôi nhẹ buông tay, chiếu cỏ bịch một cái rơi xuống đất.

Tôi lau mồ hôi trên trán.

Chiếc xe Jinbei đen như mực dừng lại ở bên đường.

Có một bàn tay đặt bên ngoài, kẹp một nửa điếu thuốc.

Trương què đi theo ra ngoài, ông nói một câu về phía chiếc xe.

"Người anh em, cái xác này bị sát hại, cho nên xác chết vùng dậy, hỏa táng không đốt được đâu, trở về đi." Cửa sổ xe thò ra một cái đầu Địa Trung Hải, y ngạc nhiên nghi ngờ nhìn trên mặt đất một cái.

Sau khi mắng một câu xúi quẩy, khởi động chân ga, nghênh ngang rời đi.

Trương què lại nhìn thoáng qua trong viện, gọi bà Tưởng đi tìm Chu Quang xử lý tang lễ.

Ông lại hỏi Tưởng Thục Lan đâu? không phải người vừa mới đến thị trấn tìm thằng nhóc này và tôi sao, sao lại mất tiêu rồi?

Bà Tưởng đang gom tiền trên mặt đất, thân thể bà ta run lên, không nói ra lời nào.

Một lát sau, bà ta đến trước mặt chúng tôi, thấp giọng nói bà ta đi tìm Chu Quang, lại đi gọi Thục Lan về nhà.

Bà Tưởng một mình đi về phía đường làng.

......Trương què đốt thuốc, sau đó ông đưa cho tôi.

Tôi hít một hơi thật mạnh nhưng ống ngậm đầy mùi hôi thối.

Khói cay cay khiến tôi bị sặc, nước mũi và nước mắt trào ra.

Trương què vỗ mạnh lên lưng tôi, nói tôi còn rất chững chạc, giống như là đứa trẻ do ông già đó nuôi dưỡng vậy, tôi cứng đờ người nhưng không trả lời.

Tôi biết Trương què là ám chỉ cái gì

Nhưng làm sao tôi có thể có thiện cảm với Tưởng gia cho được?

Không có Trương què, tôi đã bị cho chó ăn từ lâu rồi.

Nhớ lại vừa rồi bà Tưởng dập đầu với Trương què, tôi liền cảm thấy châm chọc.

Không ai dưỡng lão đến cuối đời, mới biết muốn cháu trai? Mới biết khóc?

Hối hận mà có ích, thì cần cảnh sát làm gì?

Chớp mắt, nửa giờ trôi qua.

Có vài người trên đường làng.

Dẫn đầu là Chu Quang, người tổ chức tang lễ ở mười dặm tám xã, y mặc áo vải đen, giày vải trắng, đội mũ tròn.

Nhiều người gọi y là Chu cán sự.

Y cười tủm tỉm chào hỏi Trương què, lại gọi tôi một tiếng cháu trai.

Phía sau Chu Quang còn có bốn lao động, khiêng một cỗ quan tài.

Trương què gật đầu đáp lại.

Tôi cũng cười cười, lễ phép gọi một tiếng Chu cán sự.

Chu Quang sai khiến bốn lao động kia, đặt quan tài bên cạnh cái xác, lại không cho người chạm vào.

Theo quy định của chúng tôi ở đây, khi chôn cất người chết đột ngột, thì cái xác phải được người cõng xác cõng, người bình thường khiêng quan tài, con cháu đi theo.

Khi đến nơi, con cháu sẽ đào mộ, đặt quan tài xuống trước rồi đến xác chết, đây là cả một quá trình chôn cất hoàn chỉnh.

Nếu bỏ xác chết vào quan tài trước, quan tài có thể sẽ rơi xuống đất giữa chừng!

Mà khi quan tài rơi xuống đất thì phải được chôn luôn!

Nếu rơi vào chỗ không tốt thì người cả nhà gặp nạn!!

Bởi vậy, hễ có người chết đột ngột, phần lớn đều tìm Trương què

Nhà ai cũng không dám mạo hiểm với phúc báo của con cháu.

Lại qua mười phút, bà Tưởng lẻ loi trở về.

Mặt bà ta sưng to, mang theo dấu bàn tay đỏ bừng!

Trong mắt Chu Quang hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi bà Tưởng bị làm sao, đi tìm con gái, sao mặt mũi lại sưng lên?

Bà Tưởng mặt mày đau khổ, ai oán nói: "Thằng chồng của Thục Lan không cho nó về, tôi đi đào mộ, có được không?" Chu Quang trừng mắt, nói: "Đây không phải là hồ đồ sao? Bà là vợ mà, cũng không thể đi theo đưa ma.”

Bà Tưởng lại nói: "Súc sinh kia nói, Thục Lan đã bán cho gã rồi, thế nào cũng không cho nó đi, còn tát tôi một cái.”