Chương 44: Anh ơi em lạnh quá

Vừa rồi, cho dù tôi phạm sai lầm, làm mất Tưởng U Nữ, thì Trương què cũng không có ánh mắt bất mãn ...

Như vậy có thể hiểu là khi nhìn thấy Đới Lư mới khiến ông cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt Tần Tần Lục Nương thay đổi, đang định nói chuyện.

Tôi hít một hơi thật sâu, cất bước đi phía trước, nhìn lướt qua người ngoài phòng, rồi nhìn Đới Lư, trầm giọng nói: “Việc của chúng ta, tự chúng ta giải quyết, không được đập phá đồ đạc ở đây, cút ra ngoài.”

Sắc mặt Đới Lư thay đổi, vẫy tay về phía bên ngoài nhà.

Tôi lập tức toàn thân căng cứng, đã chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau!

Các vệ sĩ nhanh chóng bước vào từ hai bên cửa tiệm.

Thế nhưng, bọn họ cũng không có động thủ, thay vào đó, người vệ sĩ cuối cùng đang cầm một cái rương, một tay cầm chiếc rương, một tay nhấc nó lên!

Một cái rương đựng đầy những tờ một trăm đồng hiện ra trước mắt tôi.

Trên mặt Đới Lư nở nụ cười, không có đối chọi gay gắt như ban ngày nữa.

"Tưởng huynh đệ, tôi không phải tới gây sự, đây là 500 ngàn, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Tôi cau mày, tim đập thình thịch.

Năm trăm ngàn, đây là một số tiền rất lớn.

Đới Lư lại nghiêm mặt nói: “Chúng ta đều là những người trẻ tuổi, lần đầu gặp mặt cãi nhau là chuyện bình thường, tất cả là do hai người nhà họ Ân nói bậy với tôi, cậu thấy đó, tôi mang theo thành ý đến đây, chuyện ban ngày chúng ta hãy quên đi, được không?"

Nói xong, gã lại nhìn Trương què cười làm lành.

Trương què không đáp lại.

Thực ra tôi cũng là người hẹp hòi.

Nếu chuyện của Đới Lư là của người khác, tôi nhất định sẽ trực tiếp đồng ý giúp đỡ.

Nhưng gã vẫn còn quấy rầy Ân Oanh, tôi giúp gã để gã đi lừa Ân Oanh sao?

Sau khi suy nghĩ đàng hoàng, tôi lắc đầu nói: "Tôi không thể giúp anh được."

Sắc mặt Đới Lư hơi thay đổi.

Các vệ sĩ thì trông có vẻ không vui.

Đới Lư đưa tay ngăn cản vệ sĩ, gã lại mỉm cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ

"Tưởng huynh đệ, 500 ngàn không đủ, một trăm vạn, thế nào?"

Tôi lắc đầu nói: “Mời anh trở về.” Đới Lư mím môi một cái, lại nói: "Hai trăm vạn."

Tôi giơ tay làm động tác mời rồi nói: “Tiền không mua được mệnh, cũng không mua được nguyên tắc. Nếu bây giờ anh có ý định dùng tiền để giải quyết vấn đề thì tại sao lúc trước anh không đối xử tốt với con anh? Tôi không xử lý được, cũng sẽ không phụ trách."

Tôi nói xong lời này, sắc mặt Đới Lư đột nhiên trở nên cực kỳ u ám.

Anh ta nói liên tiếp ba từ hay hay hay, lại nói tôi chờ đó, sau đó dẫn một đám vệ sĩ ra khỏi cửa tiệm.

Sắc mặt Trương què mới trông khá hơn một chút.

Trên mặt Tần Lục Nương lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu, cô ấy đi tới trước cửa nhìn ra bên ngoài.

Lại quay đầu lại nhìn tôi và Trương Què, cô ấy càng khó hiểu nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Trương Què.

"Lão Trương... Chuyện ầm ĩ này từ đâu ra thế? Hai trăm vạn cũng không muốn, hơn nữa nhà họ Đới ở thành phố Tiên Đào hẳn là lọt vào top 10 cơ đấy, có quan hệ tốt với một gia tộc như vậy, so với việc đắc tội ... Hồng Hà và cậu ta có mâu thuẫn, đó là chuyện của mấy người trẻ tuổi, sao anh lại không mở miệng xử lý?"

Trương què lấy ống đựng thuốc lá ra, châm lửa và hút một hơi.

Giữa làn khói lượn lờ, từ trong môi ông bật ra hai từ, "nguyên tắc".

Tần Lục Nương: "..."

Cô ấy nhìn tôi và Trương què bằng ánh mắt thật không tài nào hiểu nổi.

Cô ấy lại thở dài nói: "Tôi thật muốn phụ trách chuyện này, nhưng tôi lại không nhìn ra vấn đề của cậu ta, hai người thể nói cho tôi biết một chút được không?"

Trương què không có mở miệng, tôi cũng xấu hổ không thôi, nên cũng không nói chuyện.

Bầu không khí trong cửa tiệm trầm tĩnh hồi lâu, Trương què trước phá vỡ sự im lặng, nói với Tần Lục Nương đừng để bị hai trăm vạn trước mắt cám dỗ, lấy số tiền như vậy là trái lương tâm.

Trương què cũng lời ít mà ý nhiều giải thích những oán khí sau lưng Đới Lư, cùng với lý do.

Tần Lục Nương nghe xong tức giận đến nghiến răng, chỉ nói hai chữ: "Chết tiệt!"

Dừng một chút, Tần Lục Nương nói hôm nay đã muộn, chúng tôi trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời ở lại chỗ cô ấy chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi và Trương què nhìn nhau, gật đầu.

Đúng là bây giờ chúng tôi không thể làm gì được.

Tưởng U Nữ đã mất tích, chuyện siêu độ chỉ có thể gác lại.

Không có thêm manh mối, muốn giải quyết cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể chờ đợi người âm mưu hại tôi tới...

Sau khi lên lầu, tôi thu dọn đồ đạc lên giường, Tần Lục Nương sắp xếp cho Trương què ở trong gian phòng đối diện với tôi, còn cô ấy thì ở gác xép trên tầng ba.

Dọn dẹp xong, tôi mới nhận ra là cả ngày hôm nay mình mình chưa ăn gì cả, đói đến nỗi ngực dính vào lưng.

Tôi đi tìm Trương què, hỏi ông có muốn đi ăn cái gì không, Trương què nói ông và Tần Lục Nương đã ăn ở nhà chủ nhà rồi, nên không đói.

Tôi nói mình sẽ đi tìm một ít đồ ăn, Trương què dặn tôi chú ý đến an toàn, rồi đặt ba lô lên lưng tôi.

Tôi tỏ ý mình đã biết, rồi đi xuống lầu.

Bất tri bất giác, đã gần mười một giờ, toàn bộ con phố trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có một cửa hàng vẫn còn sáng đèn.

Tôi bước ra khỏi con phố cũ, thấy xa xa bên phải có nhiều đèn hơn nên tôi đi theo hướng đó.

Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng tìm được một quán cơm.

Tôi đi vào gọi một dĩa cơm bình dân cho no bụng rồi rời khỏi quán cơm quay về con phố cũ.

Khi tôi đang đi về phía cửa tiệm của Tần Lục Nương, tôi nghe thấy một tiếng kêu trẻ con vô cùng quái dị.

“Anh.” Tôi giật mình một cái, quay người lại.

Bên đường, dưới gốc cây cây ngô đồng già, có một bé gái đang đứng.

Da đỏ, mắt đỏ, trên tay còn có một cái trống bỏi.

Đó không phải là Tưởng U Nữ sao? !

Con bé đứng bất động, khóe môi nhếch lên cười u ám.

Tim tôi nhảy mạnh đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng!

Tưởng U Nữ là tự mình chạy đến?

Trước đó tôi đã suy đoán, có lẽ là con bé không muốn bị siêu độ nên tự mình bỏ chạy, hoặc là bị thầy Không mang đi. . .

Lúc này con bé xuất hiện, khiến tôi vừa mừng lại vừa sợ.

Nếu thực sự đánh nhau với Huyết Sát, tôi không thể đánh thắng nổi ...

Nhưng nhìn thì thấy con bé trông có vẻ không hung dữ cho lắm...

Tôi nín thở, thấp giọng hét lên: “U Nữ, em đừng chạy." Sau đó tôi chậm rãi bước về phía cây ngô đồng già.

Tôi nhanh chóng bước đến trước mặt Tưởng U Nữ, nhưng con bé vẫn không có động thái gì bất thường.

Tôi càng vui hơn, đưa tay ôm lấy thi thể con bé!

Nhưng một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Tưởng U Nữ nhìn tôi chăm chăm.

Tôi dường như lại nghe thấy tiếng cười trẻ con, nhưng tiếng cười đó trở nên vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.

Cơ thể tôi trong lúc nhất thời cứng đờ, không thể cử động được...

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi như quỷ thần xui khiến đứng thẳng dậy, không thể điều khiển được cơ thể, đi xuống ven đường và đi về phía lòng đường!

Không, không phải là tôi không thể điều khiển được cơ thể mình, mà trước mặt như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo tôi đi!

Trên mặt đất xuất hiện hàng loạt dấu chân.

Nhưng từ khóe mắt liếc qua, Tưởng U Nữ vẫn đứng dưới gốc cây, trống lúc lắc trong tay con bé bị những hạt gỗ bị gió thổi bay trúng, phát ra âm thanh "Lạch cạch! Lạch cạch!"

Âm thanh này càng làm cho tâm thần người ta không yên.

Một ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện từ phía bên phải!

Tiếng kèn xuyên thấu bầu trời đêm!

Đầu tôi ù đi, quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe tải lớn dường như mất kiểm soát đang lao về phía tôi!

Tôi sợ đến phát điên!

Muốn cắn đầu lưỡi nhưng lại không thể cắn xuống, muốn giãy dụa muốn chạy nhưng lại không thể bước một bước.

Tiếng tiếng trống lạch cạch bên tai trở thành ma chú đòi mạng!

Trong mơ hồ, tôi dường như nghe được một câu.

"Anh ơi, em lạnh quá, y nói anh đến em sẽ không lạnh nữa..."