Chương 4: Tiền Là Thứ Khốn Nạn

***[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]***

Trước đấy, Lưu Văn Tam phải đến nhà tôi bảy tám lần, bà nội đều không đồng ý!

Tiếp đó, bà nội bỗng nhìn sang tôi, thở một hơi dài: “Thập Lục, đây chính là cái nghề kiếm tiền nhanh mà bà nói với cháu lần trước!”

“Lưu Văn Tam làm cái nghề vớt xác này, không tránh được những vụ đàn bà mang thai chết đuối. Nó không có bản lĩnh vớt xác mẫu tử.”

“Bà lớn tuổi rồi, việc đỡ âm linh này cũng chẳng làm nổi nữa. Còn miễn cưỡng đi được một chuyến vũng Lương, cho cháu học theo xem đỡ âm linh như thế nào.”

“Rồi cháu theo Lưu Văn Tam, phối hợp làm một thời gian, cóp đủ tiền cưới vợ là được.”

Tôi nghe mà ngơ luôn, chuyện đỡ âm linh tôi nghe từ bé đến lớn, tôi cũng là âm sanh tử được mổ ra từ bụng người chết.

Nhưng mà bảo tôi đi đỡ âm linh?! Tôi làm gì có gan với bản lĩnh mà đi đỡ?

Bà nội lại thở dài bảo: “Bố cháu chẳng có tài cán gì, ngày trước cũng chẳng kiếm được tiền, khiến mẹ cháu không đi được viện, đấy là lí do vì sao cả nửa đời sau bố cháu suốt ngày uống rượu, đi làm xa rồi cũng chẳng kiếm được mấy đồng bạc.”

“Cháu là độc đinh của nhà họ La, nhà họ La chúng ta không được phép đứt hương hỏa.”

Tôi im lặng.

Trên đời này, tiền đúng là thứ khốn nạn, nhưng không có tiền thì khó khăn từng bước.

Trên thành phố tôi không kiếm được việc làm. Còn ở quê làm ruộng, thì chẳng ai đồng ý gả con gái cho tôi.

Tôi không kiếm thứ tiền này, chẳng lẽ chịu độc thân thật sao? Sợ là đến lúc đấy bố tôi chết cũng không nhắm mắt được!

“Rồi, bà nội, cháu học!” Tôi trầm giọng trả lời.

Khuôn mặt bà nội cuối cùng cũng có đôi nét cười, xoa xoa đầu tôi: “Thập Lục ngoan, nghề này của bà cũng là nghề tốt, đi làm với Lưu Văn Tam cỡ nửa năm một năm là đủ rồi.”

Tôi gật gật đầu.

Thực ra trong tâm tôi cũng rất rõ, bát cơm nghề đỡ âm linh này, bà nội gần như cũng đi đến cuối rồi.

Các thôn trong ba mươi dặm đổ lại, liệu có được bao nhiêu người cần đỡ âm linh?

Lưu Văn Tam những năm qua gặp không ít khách quý, chẳng qua vừa đúng lúc cần đến chúng tôi thôi.

Đây cũng là cơ hội của tôi!

Gom đủ tiền cưới vợ, tôi sẽ đưa bà nội ra thành phố sống cuộc sống thanh nhàn, hưởng phúc!

Chứ cái thôn này, thực tình tôi chẳng ở nổi nữa.

Cõng tôi về nhà tối qua chắc đa phần là mẹ tôi.

Nhỡ bà ta lại đến tìm tôi thì sao?

Bỏ đi, có lẽ là lựa chọn tốt nhất!

Tôi cũng sợ tôi không nhịn được lại đi ra thăm mộ bố, đến lúc đấy cũng hại bố thành quỷ quái.

Bà nội sắp xếp bao nhiêu thứ, nhét vào một cái rương gỗ lớn cho tôi vác.

Trong đó có cả di ảnh và bài vị của mẹ tôi.

Lưu Văn Tam định giúp một tay, nhưng bị bà nội ngăn lại.

Trong đó có một khúc mắc nhỏ, là lúc bà nội thu dọn đồ đạc, trưởng thôn có đến, bà nội liền nói chuyện sẽ đưa tôi đi cùng, trưởng thôn khuyên chúng tôi đừng quá đau buồn.

Kết quả đợi đến lúc tôi với bà nội vừa ra khỏi thôn, đến vị trí đầu thôn.

Có mấy lão già trong thôn ngồi đấy, chính là mấy người vô cùng không ưa bà nội tôi ấy, nhổ nước bọt về phía bà nội, nói bà sắp xuống lỗ rồi còn đi làm những chuyện lừa đảo người ta, sớm muộn cũng không được chết yên lành.

Tôi chỉ thấy thật nực cười.

Người trong thôn đều nói bà nội tôi phong kiến mê tín, không tin quỷ.

Thế nhưng bọn họ lại không cho tôi vớt xác bố, cứ thế khiến xác bố thành thụ thi, còn làm tôi không được đưa tang bố.

Đúng là tiêu chuẩn kép!

Không những thế, phía nhà tôi ở trong thôn, có khói đen bốc lên, giống như bị cháy vậy.

Tôi sốt ruột, muốn quay về xem, bà nội chặn tôi lại, bảo tôi không phải về nữa.

Trước tiên cứ đi một chuyến với Lưu Văn Tam, công việc mới là quan trọng!

Rồi bà nội mới nói, dạo gần đây bà cứ hoa mắt chóng mặt, sợ là cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Nhất định phải làm thêm cho tôi một chuyện nữa!

Tôi lại càng hoảng, sợ bà nội đau buồn quá mức.

Rất nhiều người già ở nông thôn đều như thế, tuổi cao rồi, còn sống được bao lâu, đều do trạng thái tinh thần quyết định.

Có người rõ ràng cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, mà chỉ cần vợ chồng đi trước, chẳng được mấy ngày, bản thân cũng nhắm mắt theo.

Đấy là vì cảm thấy sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thế là tự nhiên chết thôi.

Tôi vội bảo bà nội đừng suy nghĩ linh tinh! Bà nội còn chưa nhìn tôi kết hôn, còn chưa bế chắt nội nữa!

Đến nước này, tôi cũng chẳng nói chuyện quay về nhà xem xem nữa!

Lưu Văn Tam đưa chúng tôi lên một chiếc xe hiệu Kim Bôi đứng đợi sẵn ở đầu thôn.

Vừa vào đến sân nhà Lưu Văn Tam, lão liền bảo với bà nội: “Lưu âm bà, hay là nghỉ ngơi hai ngày, nhà tôi yên tĩnh, xong rồi hãy đi ra vũng Lương?”

Bà nội lắc đầu: “Phải đi ngay tối nay, tao sợ là chẳng còn mấy thời gian nữa, đưa thằng Thập Lục đi đỡ được ca nào hay ca đấy!”

Tôi mấp máy môi, không thốt ra được lời nào.

Có thể như thế này, tinh thần của bà nội sẽ tốt lên chút.

Chứ cứ ở nhà, cả tôi lẫn bà nội đều nhớ bố!

Lưu Văn Tam cũng gật đầu, bảo để lão đi báo cho người nhà vị quý nhân kia, để họ chuẩn bị đến đón người về, rồi Lưu Văn Tam vào trong nhà.

Tôi với bà nội ngồi ngoài sân đợi.

Trong thời gian này, bà nội mở rương, lấy ra một ít đồ.

Trong số đó có một chiếc áo khoác lông đen nhỏ, một đôi găng tay da lông xám, và một chiếc kéo đã gỉ sét.

“Thập Lục, cái áo khoác này làm từ da mèo đen, đôi găng tay này là da của tiên xám, cái kéo này bà dùng đã mấy chục năm nay, ba món đồ này, khi đỡ âm linh, đều bắt buộc phải mang theo.” (dịch giả: tiên xám - Hôi Tiên - là cách gọi mê tín của chuột)

“Mặc áo khoác này vào, đeo găng tay này lên, thì sẽ dấu kín được dương khí của người sống. Tối qua cháu chạm vào xác bố cháu, dương quan không khám thành, lại thêm bát tự thuộc âm, nên thực ra hai món này cũng chẳng cần thiết lắm.”

“Nhưng còn cái kéo này thì không được phép thiếu, chỉ có nó, mới cắt đứt được dây rốn của âm thai!”

Thế là tôi hiểu ngay, bà nội đang giảng giải những cấm kị khi đỡ âm linh cho tôi nghe!

Tôi gật mạnh đầu: “Bà nội cứ nói đi! Cháu sẽ ghi nhớ thật kĩ!”

Bà nội ừ một tiếng, đặt hai món đồ kia xuống. Rồi lại lục rương lôi ra mấy thằng người bằng đất sét.

“Đỡ âm linh không phức tạp, người đã chết rồi, chẳng có gì phải đặc biệt kiêng kị hết, nếu âm thai không sinh ra được, thì cứ rạch bụng lôi ra!”

“Khi cháu đỡ âm linh, xác mẫu có hung dữ cỡ nào, cũng không làm hại cháu!”

“Trên đời này đáng quý nhất là tình mẹ, phiền phức là ở chỗ sau khi đứa trẻ được sinh ra, cháu phải niệm vãng sinh chú cho nó.”

“Sỡ dĩ âm thai hung dữ, là bởi kiếp này nó chưa kịp được làm người, thì đã phải chết trong bụng mẹ! Đến cái tên cũng chưa kịp có, trên sổ sinh tử cũng chẳng ghi chép, thế nên mới thành ác quỷ.”

“Khi niệm chú, trong đầu cháu phải nghĩ, sẽ bảo người nhà nó đặt tên, rồi đưa về thờ cúng! Như thế nó mới được ghi vào sổ sinh tử, để tiếp tục đầu thai!”

“Tình huống thông thường, âm thai sẽ tự nhập vào tượng đất sét xương mèo này. Như thế xác mẫu cũng không quấy phá.”

“Nhưng nếu gặp phải hài linh, thì sẽ tương đối phiền phức! Hài linh vừa ra đời dù còn rất yếu ớt, nhưng vẫn muốn uống máu người, đấy là ác quỷ!”

“Nếu cháu động đến hài linh, thì xác mẫu sẽ biến thành sát.”

“Phải nhét hài linh lại vào bụng mẹ nó! Rồi dán thêm một tấm trấn sát phù! Xong thì chạy càng xa càng tốt!”

“Cháu cứ học thuộc vãng sinh chú trước, chuyến này ra vũng Lương, bà sẽ cho cháu xem rốt cuộc thế nào là đỡ âm linh.”

“Cháu là trời sinh mệnh âm, hợp ăn cơm nghề này hơn bà.” Bà nội đưa cho tôi một quyển sổ, trong đấy nghiêng nghiêng ngả ngả ghi chép một đoạn kinh văn huyền bí.

Lúc này Lưu Văn Tam cũng từ trong nhà đi ra.

Lão vô cùng hăng hái, cười không khép miệng.

“Đàm phán xong rồi Lưu âm bà, bọn họ bảo đêm nay sẽ đến nhà tôi đợi, chúng ta chỉ cần vớt được quý nhân đấy về, ngoài số thưởng ba mươi vạn ban đầu, còn đưa thêm mười vạn phí cảm ơn!”

“Chỗ tiền này, chúng ta mỗi người một nửa!”