Chương 35: Điên Cuồng Phản Kích (2 )

Mặc dù nhìn non nớt nhưng kích cỡ lại rất lớn, mỗi con đều khoảng chừng một mét, toàn thân hiện ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, xem xét cũng không phải là Yêu thú phổ thông.

Khương Nghị nhìn kỹ chung quanh một chút, lập tức muốn thoát ra ngoài, Yến Khinh Vũ tranh thủ thời gian giữ chặt hắn.

- Ngươi điên rồi, bầy khỉ không có khả năng chỉ khỉ con ở nơi này. Hoặc là rất nhanh sẽ trở về, hoặc là đang ở gần đây.

Khương Nghị hất Yến Khinh Vũ ra, bước xa mấy bước vọt tới trong huyệt động, hai chân nhanh chóng phi nước đại.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Yến Khinh Vũ vừa vội lại vừa giận, quá hồ nháo đi, đến lúc nào rồi còn có tâm tư bắt khỉ con.

- A!! A!!

Sau khi Khương Nghị xông ra khỏi sơn cốc đột nhiên kéo cuống họng cuồng hống.

Khỉ con bừng tỉnh, kịch liệt giãy dụa, tiếng thét chói tai vang lên.

- Ngươi...

Yến Khinh Vũ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, kém chút đã muốn chạy khỏi tách ra với Khương Nghị.

- A...

Khương Nghị hướng mặt về các hướng khác nhau cuồng hống, thô lỗ đánh khỉ con.

- Khương Nghị, nhìn phía sau!

Yến Khinh Vũ thét lên, cây cối trong núi rừng phía sau kịch liệt lay động.

Mấy chục đạo thân ảnh đang nhanh chóng phi nước đại, từ một cây đại thụ nhảy đến một cây đại thụ khác, tung hoành nhảy lên, đuổi theo về phía này.

Khương Nghị lại hồn nhiên không để ý, lớn tiếng gào thét, bước đi như bay. Khỉ con trong tay bị hắn vừa vung lại đập, kêu gọi thảm thiết.

- Ở nơi đó.

- Hắn khẳng định lọt vào lãnh địa của mãnh thú nào đó.

- Kích hoạt linh văn cho ta, chuẩn bị chiến đấu, ta muốn bắt sống!

Người của Sinh Tử môn nghe được nơi xa có tiếng la to, lập tức xông lên về phía Khương Nghị đang rống to.



Nhưng mà... sau khi bọn hắn đuổi tới nơi thì tiếng la lại biến mất, cũng không có nhìn thấy thân ảnh Khương Nghị, lại không thấy được cảnh chém gϊếŧ gì, ngược lại chie nhìn thấy hai con khỉ con nằm sấp trên mặt đất đang thét lên.

- Người đâu?

Bọn người Hoàng Hùng lại nhìn khỉ con, sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh.

Nhưng cứ như vậy một hồi, phía trước có mấy chục đạo bóng dáng đè ép tới. Bọn chúng có vài con ngồi chồm hổm trên mặt đất, có vài con lại đứng trên tàng cây, hồng hộc thở hổn hển, lộ ra răng nanh dữ tợn.

Cả người bọn chúng đều cao chừng năm mét, toàn thân trên dưới bao trùm bộ lông màu bạc, bộ dáng nhìn vô cùng dọa người.

Có một đầu đặc biệt, thân cao chừng bảy tám mét, so với những cự viên khác thì cường tráng hơn, lông tóc là màu đỏ như máu, dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng yêu dị, mà lại sinh ra bốn cánh tay, cảm giác tràn đầy lực lượng mạnh mẽ.

- Nham Viên?

Bọn người Hoàng Hùng hơi biến sắc, lập tức sinh ra một loại dự cảm bất tường.

Đám Nham Viên nhìn bọn hắn, lại nhìn hai con khỉ con đang thét lên trên mặt đất, thân thể từ từ căng cứng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

- Không nên động! Đều không nên động!

Hoàng Hùng thấp giọng khiển trách bọn hắn, những Nham Viên này nhanh nhẹn dũng mãnh thiện chiến, số lượng lại có mấy chục con, nếu quả thật muốn đánh, bọn hắn không phải là đối thủ.

- Tản linh văn ra, từ từ lui lại!

Kim Dao âm thầm đề khí, chủ động tản ra linh văn, xòe ra hai tay, chậm rãi lui lại.

Đám môn đồ Sinh Tử môn mặc dù hung tàn, nhưng cũng không dám trêu chọc những thứ hung tàn hơn bọn họ.

Bọn hắn ảm đạm linh văn, tản ra khí thế, từ từ lui về phía sau.

Nhưng... Khương Nghị lại tiềm phục trên tán cây hơn năm mươi mét bên ngoài, kéo Ô Cương Cung ra, trên cung tiễn sắc bén quấn lấy Bạo Viêm Phù. Ngay lúc bọn người Hoàng Hùng lui lại, Kim Viêm thánh văn trên trán hắn bùng lên ánh sáng mạnh bạo, năng lượng mênh mông thuận theo kinh mạch hội tụ vào hai tay, hóa thành Kim Viêm mãnh liệt vờn quanh Ô Cương Tiễn.

Âm thanh trầm đυ.c, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra, mấy giây ngắn ngủi đã lao tới hơn năm mươi mét.

Bạo Viêm Phù phía trên cũng ầm vang nổ tung, hóa thành hỏa diễm mãnh liệt cuồn cuộn tới tf bốn phương tám hướng, trong chốc lát đã nuốt sống đám Nham Viên và môn đồ Sinh Tử môn.

Rống!!

Đám Nham Viên giận tím mặt, phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, chim tước xa xa cả kinh đều nhao nhao bay lên.

- Gϊếŧ!!



Sắc mặt Hoàng Hùng đột nhiên ngưng lại, rống to khởi xướng trùng kích.

Lúc này không thể loạn càng không thể lui, nếu không thì bọn họ sẽ bị vây quét.

Khương Nghị lôi kéo Yến Khinh Vũ nhanh chóng rời đi, để tránh bị chiến đấu lan đến gần.

- Lá gan ngươi thật to lớn, không sợ bị Nham Viên đuổi kịp à? Không sợ không dẫn được người Sinh Tử môn đến sao?

Yến Khinh Vũ thật có chút bội phục, vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu đổi lại là nàng, nghĩ không ra cũng không dám nghĩ.

- Ta đang chạy trối chết, không phải chơi chắc chắn.

Khương Nghị một bên phi nước đại, một bên nhìn chung quanh.

- Ngươi lại muốn tìm cái gì?

- Im miệng!

- Ngươi...

Yến Khinh Vũ trầm mặt xuống, vừa mới sinh ra điểm hảo cảm đã lập tức biến mất sạch sẽ.

Khương Nghị chạy ra rất xa, leo lên một cây đại thụ cao ngất, dõi mắt trông về phía xa, cuối cùng chú ý tới một vách núi bên ngoài mấy ngàn mét. Nơi đó treo một gốc cây già tráng kiện, hoàn cảnh sinh trưởng gian nan, lại vô cùng tươi tốt, trên tán cây có một tổ chim to lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều trứng chim hiện ra ánh sáng rực rỡ như hoa bên dưới.

Khương Nghị nhìn lại một chút nơi xa vẫn còn tiếp tục chém gϊếŧ, nhảy từ trên cây xuống, vọt về phía vách núi đó.

Yến Khinh Vũ thực sự không biết Khương Nghị muốn làm gì, chỉ có thể chăm chú theo sát ở phía sau.

Khương Nghị gian nan leo đến cây trên vách núi. Tổ chim so với hắn ở phía xa nhìn thấy thì lớn hơn rất nhiều, đơn giản giống như một cái phòng. Bên trong không chỉ có chất đống mười cái trứng chim, còn chất đống bạch cốt âm u, có Yêu thú cũng có ncủa hân loại.

Nhất định là tổ của hung cầm.

Khương Nghị dùng sức đập nát một quả trứng chim, bên trong toát ra quang hoa sáng chói là một ngọn lửa màu sắc rực rỡ, lòng trắng trứng bao phủ lòng đỏ trứng đã ẩn ẩn muốn thành hình.

Chỉ là chim non màu hỏa hồng nhưng phát ra khí tức sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ.

Khương Nghị từng ngụm từng ngụm nuốt lấy lòng đỏ trứng, toàn thân dâng lên sóng nhiệt nóng hổi, sinh mệnh nguyên khí mênh mông trùng kích vào trong thân thể, còn kèm theo Hỏa nguyên lực cực nóng.

Đại Diệu Thiên Kinh cao tốc vận chuyển, luyện hóa nguồn nguyên khí này.

Hỏa điểu trong khí hải cũng cấp tốc lưu chuyển, hưởng thụ năng lượng mỹ diệu.