Chương 14: Lửa

Chương 14: Dẫn Lửa

Đêm khuya, tại thành phố Tứ Thành.

Hai bên đường phố trung tâm thành phố, hoa ngọc lan nở rộ đúng mùa, tràn ngập hương thơm ngào ngạt. Xa xa nhìn lại, hoa ngọc lan như ánh trăng thanh khiết. Một chiếc Rolls-Royce sang trọng xuyên qua đường phố, hướng về phía khu biệt thự.

Trong xe,

Thư kí Thịnh ngồi ở hàng ghế thứ hai, tay cầm một xấp tài liệu dày, tốc độ nhanh chóng báo cáo nội dung cuộc họp. Sau khi báo cáo xong, anh ta đang chuẩn bị kết thúc.

Người đàn ông tuấn mĩ từ đầu đến cuối dựa vào ghế sau đột nhiên hỏi bằng giọng nói lạnh lùng: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Thịnh Kỳ ngẩn ra hai giây, nhanh chóng sắp xếp lại nội dung công tác vừa rồi đã báo cáo. Anh ta ngập ngừng nói: "Công việc đang tiến triển thuận lợi, bể cá bên phía biệt thự đã được bảo dưỡng tốt..."

Ngoài ra, anh ta không nghĩ ra còn có chuyện gì khác.

Làm cho ông chủ của mình, người bận trăm công nghìn việc, tự mình hỏi thăm, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Tạ Thầm Ngạn khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú qua cửa sổ xe bằng pha lê màu đen, ánh trăng chiếu vào vết rách trên đầu gối của anh ta.

Thịnh Kỳ suy đoán cẩn thận, nhưng không nghĩ ra là ở đâu có vấn đề.

Mà những thư ký ăn mặc chỉnh tề còn lại trên xe cũng im lặng, trong lòng họ đều biết rõ gần đây không khí xung quanh Tạ Thầm Ngạn rất thấp. Ngay cả khi ra ngoài xã giao, anh cũng mặc một bộ âu phục đen sắc bén, khiến khuôn mặt như điêu khắc của anh trở nên lạnh lùng vô cùng.

Bên trong siêu xe càng lúc càng yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.

Thịnh Kỳ thật sự không nghĩ ra.

Cuối cùng, anh ta đành phải nhìn về phía Lam Anh, nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ váy tây trang bằng nhung đang ngồi ở vị trí phó giá vị.

Một lúc sau,

Lam Anh giải cứu anh ta, dùng ngón tay bấm tai nghe Bluetooth nói: "Tạ tổng, chúng ta đã đến biệt thự Tư Nam rồi."

Về đến biệt thự đã gần sáng, Tạ Thầm Ngạn cởi nút áo âu phục một cách thong thả, ghét bỏ những vết mồ hôi bám trên áo, đi thẳng vào phòng tắm lạnh. Sau khi tắm xong, ngực trần rắn chắc gợi cảm của anh lộ ra.

Anh đứng ở lan can bằng pha lê trên lầu, nhận lấy ly rượu mạnh có đá mà Thịnh Kỳ đưa tới, nhìn về phía bể cá hình trụ lớn đặt trong phòng khách.

Trong bể cá bằng pha lê mịn như gương, một con cá cẩm thạch đỏ trở về vị trí quen thuộc của nó, đang lười biếng vẫy đuôi.

Tạ Thầm Ngạn nhấp từng ngụm rượu một cách chậm rãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thịnh Kỳ vẫn đang đứng bên cạnh chờ đợi mệnh lệnh. Sau đó, anh lấy điện thoại di động trên bàn gỗ trầm lại.

Anh cầm điện thoại trong lòng bàn tay lạnh lẽo, mở Weibo như thường lệ.

Vài giây sau,

Trang Weibo của Hạ Nam Chi hiện ra.

Là một nữ minh tinh tuyến mười tám, số lượng fan của cô ấy ít ỏi đến đáng thương. Ngoài những bài đăng tuyên truyền cơ bản, cô thường không đăng bất cứ thứ gì khác. Cô rất ít đăng ảnh tự sướиɠ, bài đăng gần nhất của cô là mười ngày trước, khi cô chụp ảnh cùng một con mèo con và bị cư dân mạng phê bình là quá lười biếng, không có chí tiến thủ.

Tạ Thầm Ngạn tiếp tục cuộn xuống.

"Tạ tổng."

Thịnh Kỳ nín thở đứng bên cạnh, nhìn màn hình. Anh ta là một trong hơn một ngàn tinh anh cạnh tranh vào đoàn quân sư của Tạ Thầm Ngạn, nên không phải người ngu. Lúc này, đầu óc nhanh chóng chuyển hướng,nói: "Muốn mua fans cho Hạ tiểu thư không ạ?"

Anh ta đã nghĩ ra rồi!

Chỉ cần được Tạ tổng cho phép, tối nay anh ta sẽ mua 100.000 fans cho Weibo của Hạ Nam Chi!

Sau đó, anh ta sẽ suốt đêm tiết lộ tin tức này cho chính chủ...

Biết chút đạo lý đối nhân xử thế, không được chủ động đến cảm ơn một chút sao?

Tạ Thầm Ngạn liếc nhìn anh ta, chớp mắt nửa giây, đôi môi mỏng nhuận màu rượu nhẹ nhấp một cái.

Anh còn chưa kịp mở miệng.

Ngay sau đó, giao diện điện thoại của anh đổi mới, một bài đăng mới trên Weibo xuất hiện trước mắt.

Đó là Hạ Nam Chi công khai chia sẻ một bức ảnh chụp chung với Tư Duy, kèm theo chú thích: "Bạn mới quen ."

Trong ảnh,

Bối cảnh là trước phòng trưng bày nghệ thuật, cô gái mặc một chiếc váy dài sương bạc tinh xảo, không có quá nhiều trang phục đắt tiền, chỉ buông xõa mái tóc dài đen nhánh lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Chỉ cần nhìn qua khuôn mặt đơn thuần, cũng biết cô gần đây không có một chút phiền não nào, hơi nhếch môi, cùng nam minh tinh mắt nai bên cạnh cười với màn hình.

Áp suất cực thấp lại đột nhiên giảm xuống.

Thịnh Kỳ nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn, hận không thể cắn lưỡi tự sát.

Nửa ngày sau.

Chỉ thấy ngón tay trắng như băng của người đàn ông ném chiếc điện thoại mỏng vào khay pha lê ly rượu trên tay anh ta, khối băng và rượu màu đỏ chạm nhẹ vào nhau, nhỏ vài giọt xuống mu bàn tay anh ta.

Lạnh ~

Lạnh thật.

...

Trở lại đoàn phim, Hạ Nam Chi không ngờ 100.000 fans lại tăng nhanh như vậy.

Cô và Tư Duy hỗ trợ nhau trên Weibo, cũng chỉ là điều kiện duy nhất của hợp đồng này, nhân cơ hội đang diễn một bộ phim điện ảnh lớn, cũng giúp nam minh tinh tuyến mười tám cùng mệnh thu hút thêm chút sự chú ý.

Đối với điều này…

Vài ngày sau, Đàm Tụng còn nhắc nhở cô một cách kỳ lạ: "Đại mỹ nhân, gương mặt này của em lấy từ đâu mà ai cũng có thể chụp ảnh chung hả? Cẩn thận truyền ra tin đồn xấu."

Hạ Nam Chi mềm như không xương dựa vào ghế, ngón tay chậm rãi thưởng thức chiếc đồng hồ kim loại màu đen tinh xảo.

Cô thậm chí còn không nghe thấy một chữ.

Ánh mắt sắc bén của Đàm Tụng theo dõi cô, cảnh giác: "Đồng hồ nam? Từ đâu ra......"

Ngọa tào!

Sẽ không phải bị miệng quạ đen của anh ta nói trúng rồi đi???

"Nhặt được." Hạ Nam Chi không nói nhiều, rũ mi nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, tiện đà đứng dậy đi đến phim trường quay: "Đóng phim."

Hôm nay có một cảnh quay trên tảng đá ở bãi biển.

Đây là đoạn ngắn của cốt truyện ở ngoại cảnh, rất thử thách Hạ Nam Chi, một diễn viên kỹ thuật mới. Cô phải nhảy xuống từ tảng đá để nhặt chứng cứ tội phạm trong lúc nam chính Thương Tuyển và một số vai phụ đang đánh nhau.

Nhảy thì còn đỡ, nhưng Dương Dực, đạo diễn, luôn rất khắc nghiệt đến mức biếи ŧɦái với từng chi tiết.

Chỉ cần biểu cảm có một giây không đúng, thì phải quay lại từ đầu.

Tất cả nhân viên đều sợ nhất là đêm quay, quá phiền phức, có người thậm chí thì thầm:

"Lần trước Giang Nhược Nghênh quay cảnh đi dạo trên bãi biển, bị Dương Dực mắng chửi mười lần, khiến cả đoàn quay phim không thể hoàn thành công việc đúng hạn."

"Cô ấy nói kẻ mắt không được đẹp, không dám nhìn thẳng màn hình."

"Địch Hướng Văn với bàn tay kia cũng không cứu nổi cô ấy sao? Còn quay nữa... May mà là nữ phụ thứ ba, nếu là nữ chính, bộ phim này quay xong, không phải làm chết mấy người trong đoàn phim à."

Lúc này, Hạ Nam Chi đang đứng dưới ánh đèn tụ quang.

Để quay tốt cảnh này, cô đã luyện tập rất nhiều, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra, lướt qua thông tin về lớp nâng cao diễn xuất cao cấp mà Đàm Tụng gửi cho cô.

So với giảng viên trung niên, những tâm đắc được chia sẻ bởi học viên có nickname SS trong nhóm WeChat hữu ích hơn nhiều.

Dần dần, phí đăng ký 500 cũng coi như thu lại được.

Khi bắt đầu quay.

Hạ Nam Chi chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh cực mỏng, khi nhảy xuống phiến đá, dính chút nước biển thì trở nên trong suốt một nửa. Cô cũng không sợ, vừa nhập vai, ngay cả đạo diễn bên kia máy theo dõi cũng bị chấn động.

Cô hoàn toàn có thể đảm đương vai diễn như Lệ Na - người được biết đến là một diễn viên tài năng.

Một giây trên màn hình trôi qua.

Khi lên bờ, Thương Tuyển đang mặc trang phục chiến đấu bị thương, kịp thời vươn tay, kéo cô lên khỏi mặt nước: "Bị nước vào à?"

Hạ Nam Chi lắc đầu, nhận lấy khăn tắm rộng rãi do nhân viên đưa cho, quấn quanh vai gầy yếu.

"Cô ấy sẽ nổi tiếng."

Dương Dực, cách đó không xa, gần như dùng giọng điệu chắc chắn.

Công việc quay phim ngoại cảnh tiếp theo diễn ra suôn sẻ, cho đến cảnh cuối cùng.

Hạ Nam Chi đóng vai một cô gái mắc bệnh ung thư, cuối cùng sẽ chết. Đôi mắt của cô ấy vì bệnh tật mà dần dần trở nên mờ đυ.c như pha lê.

Nhưng Hạ Nam Chi bị dị ứng với kính áp tròng.

Trước khi trang điểm.

Giải Mộng có chút lo lắng: "Chi Chi, hay là nói với đạo diễn một tiếng về tình hình đi?"

"Không sao, đến đây đi." Hạ Nam Chi ngồi trong phòng hóa trang, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy cười nhạt, có lẽ là do từ nhỏ học hí kịch, đôi mắt ấy lúc nào cũng trong sáng thuần khiết, rất linh động, khi cong lên thì tinh xảo đến mức như được bút vẽ tỉ mỉ của thánh thủ dùng một nét bút vẽ chấm tùng yên mặc miêu tả tinh tế, càng khiến người ta thêm phần yêu kiều động lòng.

Cho dù Giang Nhược Nghênh trong đoàn phim có tốn bao nhiêu tâm tư để vẽ mắt giả đẹp, cũng không thể bắt chước được.

Lần này quay phim mất ba tiếng đồng hồ.

Khi Hạ Nam Chi tháo kính áp tròng ra, đuôi mắt như bị phấn mặt cọ xát, bắt đầu có phản ứng dị ứng.

Khi Đàm Tụng đến, đưa tay đong đưa trước mặt cô ấy: "Em còn nhìn thấy không?"

"Có chút ảo ảnh." Hạ Nam Chi nắm lấy cánh tay anh ta, như thể đã tìm thấy một cây gậy chống, bình tĩnh nói: "Dùng thuốc nhỏ mắt, qua một đêm sẽ khỏi."

Đàm Tụng vốn định đưa Hạ Nam Chi đi bệnh viện khám, nhưng đạo diễn đã kết thúc công việc quay phim ngoại cảnh và chỉ đạo đoàn phim quay trở về Tứ Thành. Một số diễn viên khác cũng có lịch trình khác nên cũng đi cùng ngày.

Hạ Nam Chi đã ở đây quay phim suốt nửa tháng, đầu ngón tay dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước thuốc trong suốt ở khóe mắt. Cô mở miệng nói nhẹ nhàng: "Cùng đoàn phim về đi."

Đến Tứ Thành lúc 9 giờ tối.

Đàm Tụng lo lắng cho Hạ Nam Chi, sợ mắt cô bị dị ứng nặng thêm, nên cứ mười phút lại quan sát một lần. Nhưng khi lấy hành lý và ra khỏi sân bay, anh nhận được điện thoại từ Lê Mạch.

Năm phút sau, anh mặt mày khó chịu nói: "Anh cứ nghĩ Giang Nhược Nghênh quay phim ngoại cảnh nửa tháng mà không có gì, hóa ra là bay đêm về trình diện giám đốc rồi... Lê Mạch gọi anh về mở họp khẩn cấp."

Hạ Nam Chi là người bị thương, cô nâng cổ tay trắng nõn vỗ vỗ vai căng thẳng của anh ta: "Tuyến mười tám không có tiếng nói... Tụng ca, vất vả cho anh rồi."

"Vậy em..."

Đàm Tụng còn chưa nói xong thì một giọng nói vang lên, đánh tan lo lắng của anh ta: "Tôi có thể tiện đường đưa cô ấy về."

Hạ Nam Chi quay lại nhìn thì thấy chiếc xe bảo mẫu 7 chỗ của Thương Tuyển đang dừng lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Qua ánh sáng mờ ảo, bên trong còn có trưởng đoàn của anh ta.

Thương Tuyển và Hạ Nam Chi đã ở cùng nhau trong đoàn phim nửa tháng, cũng coi như quen nhau. Anh ta nhìn ra Đàm Tụng đang do dự, ánh mắt sáng ngời và ôn nhuận của anh ta rơi xuống Hạ Nam Chi:

"Tôi và đoàn đội năm người, nhất định sẽ đưa Hạ tiểu thư về nhà an toàn."

Nhà của Hạ Nam Chi và Thương Tuyển quả thật rất gần, 40 phút lái xe đường quốc lộ cũng không quá xa, Hạ Nam Chi suy nghĩ lung tung, không biết chừng nào đã ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy thì đã đến nơi.

Hạ Nam Chi trước tiên là đỡ lấy tay Thương Tuyển, động tác rất nhẹ nhàng rồi buông ra.

Khi xuống xe, gió đêm hè thổi đến khiến cô cảm thấy hơi nóng, cô dùng ngón tay vuốt tóc đen sang tai, nở nụ cười lễ phép: "Thương lão sư, cảm ơn."

Ai ngờ, vừa xoay người thì cô suýt nữa ngã.

May mắn là Thương Tuyển cũng đứng dậy từ ghế sau xuống theo, thuận thế đỡ cô.

“Cẩn thận.”

“Tôi đưa cô lên trên.”

Lúc này dưới cây hoa ngọc lan xa xa.

Tạ Thầm Ngạn mặt mày lạnh như hàn băng, nhìn cánh tay trắng tinh tế của Hạ Nam Chi đang bị một người đàn ông xa lạ nắm lấy.

Ánh sáng hơi hơi nhá nhem chiếu vào trên người hai người, lượn lờ vài phần ái muội lưu luyến.

Áp suất không khí cực kì thấp.

Giống như gió cũng bị đóng băng.

Trái tim Thịnh Kỳ đứng bên cạnh như ngừng đập vì sợ hãi, cảm thấy giây tiếp theo Tạ tổng nhà mình liền làm chết đôi “Gian phu da^ʍ phụ” này.

Nơm nớp lo sợ: “Tạ…… Tạ tổng?”

Tạ Thầm Ngạn không để ý đến anh ta, thong thả ung dung mà sửa sang lại nút tay áo, từ từ tiến lên ——

Ngữ điệu cực lạnh, như hàn băng ngưng kết.

“Nam Chi.”