Chương 35

Cô không những không yêu Trình Ngải Luân, mà còn lợi dụng hắn để tự mình tìm đến cái chết, còn kéo hắn vào cảnh nợ nần chồng chất.

Vậy thì làm sao có thể trách hắn đã cho cô lời khuyên đầu tư sai lầm, dù sao ai cũng có số phận của mình, chẳng qua là bọn họ trùng hợp tương đối xui xẻo hơn mà thôi.

Những người ngu ngốc thích đưa ra những lựa chọn sai lầm và từng bước dẫn cuộc đời của họ đến một vách đá cao.

Bởi vì nghĩ đến Trình Ngải Luân, lúc từ nhà vệ sinh đi ra sắc mặt của Tân Bảo Châu hơi đăm chiêu.

Đến tận bây giờ cô vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại sống lại, hay ông trời thương hại mình, muốn mình nắm lấy cơ hội mà sống tiếp.

Nhưng nếu kiếp trước cô và Trình Ngải Luân cùng nhau uống thuốc ngủ tự sát, chuyện sống lại này có thể xảy ra ở trên người Trình Ngải Luân hay không?

Bây giờ hắn ở nước Anh có khỏe không? Có phải cũng giống như cô, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ thì đang tự kiểm điểm bản thân sẽ không muốn liên lạc với cô nữa.

Nhưng trước khi chết, bọn họ rõ ràng cũng đã nói qua ước định nhất định phải tìm được đối phương trước.

Ước định này, cô và hắn còn dám lặp lại một lần nữa sao?

Cận Chính đứng ở hành lang, đã mặc lại âu phục vào, đóng kín từng cúc áo đen tuyền, cả người được âu phục cao cấp bao lại toả ra khí chất cấm dục, nghiêm túc và sắc bén.

Đang nghiêng người về phía cô khẽ gật đầu kiểm tra email trên điện thoại di động.

Tân Bảo Châu không quan tâm vì sao hắn lại đem trang phục đổi lại.

Chỉ là mơ hồ cảm thấy cô không ngửi được mùi nước hoa trên người hắn tối nay, nhưng cũng không sao cả cô cũng không thèm tỉ mỉ quan sát người đàn ông không phải của mình.

Suy nghĩ trong lòng quá phức tạp, điều duy nhất xác định là, người trước mặt này là đầu sỏ ép cô và Trình Ngải Luân phải chọn cái chết!

Một sự tức giận khó có thể xoa dịu nổi lên, dù chịu đựng đến đâu cũng thật khó để không phát tác với đương sự.

Lòng dạ của cô không có sâu đến như vậy.

Tân Bảo Châu trợn tròn mắt tùy ý đi tới, cố ý dùng đầu ngón tay ướt sũng của mình chọc chọc bộ vest đắt tiền của hắn, cười mỉa nói: “Sao anh lại ra ngoài, anh cũng muốn đi vệ sinh?”

“Có cần tôi giúp anh canh cửa không. Tôi không thấy anh uống bao nhiêu. Có phải người lớn tuổi thường xuyên đi tiểu hay không…”

Cận Chính liếc mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết bị cô làm ra trên âu phục của mình, lông mày hơi nhíu lại, nghe ra trong lời nói của cô có chút gai góc, vốn rất không muốn để ý đến sự xỉa xói và thần hồn nát thần tính của cô, nhưng vừa mở miệng đã cãi lại một câu: “Người mắc tiểu là tôi?”

“Mười lăm phút. Thận của em không được tốt à? Suy nghĩ kỹ chưa?”

Mẹ nó, phụ nữ cần thận làm gì, nhưng Tân Bảo Châu vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi cãi lại, “Tôi còn trẻ như vậy, thận sao có thể không tốt chứ. Nhưng thật ra anh......”

Kéo dài giọng cố ý để cho hắn hiểu ra, nhưng đối phương liếc mắt một cái liền thu hồi điện thoại di động xoay người.

“Được, có rảnh chúng ta có thể thử xem, xem ai tốt hơn.”

Cận Chính đi trước, hoàn toàn không tự giác biết rằng mình đang lái xe cùng một cô gái mười chín tuổi.

Không biết xấu hổ.

Thấy cô đứng yên như ngỗng không chịu đi theo, hắn dừng lại ở trên bậc thang nhướng lông mày không kiên nhẫn nói: “Đi thôi, tôi thật sự không thể một lúc làm hai việc được, đi vệ sinh thì sẽ không suy nghĩ chuyện khác, rốt cuộc là sinh viên giỏi hay là một người khuyết tật?”

Được rồi, ngày hôm đó Tân Bảo Châu quả nhiên đoán không sai, nói cái gì mà sinh viên giỏi quả nhiên là dùng để dỗ dành cô chơi chơi.

Kỳ thật trong lòng không biết coi thường cô đến mức nào đâu.

Còn giả vờ tặng quà để theo đuổi và quan tâm đến cô, đàn ông không thể nào yêu một người phụ nữ mà anh ta không biết trân trọng cô ấy được, cho rằng cô là cô gái mới lớn chưa trải sự đời sao?

Không có việc gì, trùng hợp cô cũng không muốn dùng mắt nhìn thẳng vào hắn.

Tân Bảo Châu hừ mạnh một tiếng rồi bước chân đi theo phía sau, không thể không thừa nhận, đối phương đúng là phần tử tri thức cao, cô sống đến hai mươi sáu cộng thêm ba tháng, hai trường đại học đều chưa tốt nghiệp, thật sự không có cách nào cùng hắn đấu.

Đấu không lại có nghĩa là cô phải nằm xuống và chấp nhận sự chế giễu, phải không?

Miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phong độ đâu? Phẩm chất đâu? Anh không phải khiếm khuyết thì hai thứ này không phải là cho chó ăn sao?”

Cận Chính nhíu mày hỏi cô nói cái gì.

Cô lại giả vờ vô tội buông tay xuống, trợn tròn hai mắt nũng nịu nói dối: “Em nói anh trai nói cái gì thử xem, Châu tuổi còn quá nhỏ, nghe thế nào cũng không hiểu nha.”