Chương 11

Trong giảng đường có hơn hai trăm người, vô cùng đông đúc, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái đã ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc của cô gái nhỏ ngồi ở hàng cuối.

Đúng lúc anh chuẩn bị tinh thần, lấy hết can đảm tiến về phía cô, một giọng nói vang lên từ bục giảng.

“Em ở học viện nào, chuyên ngành gì? Tiết đầu tiên mà đi muộn như thế này, không coi trọng giờ học của tôi sao!”

Giáo sư già mặt mày nghiêm nghị, dưới ánh nhìn của mọi người, anh lúng túng đứng thẳng chuẩn bị nghe mắng. Lăng Vi bỗng nhiên chạy tới chắn trước mặt anh, vẻ mặt tỏ ra áy náy.

“Thưa thầy, nhà bạn Hứa có việc gấp, đã nói trước với em rồi, xin lỗi thầy, là em chưa kịp báo với thầy.”

“Vậy à.” Giáo sư dịu giọng: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm, mau tìm chỗ ngồi đi.”

Anh xin lỗi giáo sư, nhưng phát hiện hàng cuối đã kín chỗ, đành ngại ngùng ngồi vào hàng đầu.

Bài giảng khô khan, nhiều người nghe mà buồn ngủ, nhưng anh lại tỉnh táo, khiến giáo sư không ngừng gật đầu khen ngợi.

Kết thúc tiết học, anh từ chối lời mời của bạn nữ ngồi cùng bàn, chạy thẳng đến chỗ Lăng Vi.

“Vi Vi, hôm nay cảm ơn em đã giúp đỡ anh, anh mời em ăn cơm, đi thôi.” Anh chủ động cầm cặp sách của cô, vừa ga lăng vừa lịch sự.

“Không cần đâu ạ, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nhỏ.” Cô lắc đầu, muốn lấy lại cặp.

Hứa Minh Trạch xoay người, bước ra ngoài, sau đó vẫy tay gọi cô, nở nụ cười tinh nghịch: “Nhanh lên nào, đàn chị, đàn em mới đến, có nhiều điều cần đàn chị chỉ dạy.”

Anh học năm nhất, cô học năm hai.

“Anh Hứa, anh... gọi em bằng tên đi.” Cô ngại ngùng, lắp bắp nói.

“Được rồi, Vi Vi, chúng ta đi ăn nhé?”

Ba lần mời, nếu từ chối nữa thì thật không biết tốt xấu, cô đành xấu hổ gật đầu: “Vậy... được, có thể chia đôi không?”

“Đàn chị thật biết nói đùa, mời người ta ăn cơm, sao lại có chuyện chia đôi.”

“Anh Hứa... anh đừng trêu em nữa.”

Cô xấu hổ quay đi, làm Hứa Minh Trạch muốn tiến đến xoa đầu cô.

“Được rồi, đàn chị.”

“…”

Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Đúng thật, chỉ mới khai giảng nửa tháng, dù ban ngày anh đi làm, tối và cuối tuần đi học, nhưng anh luôn tìm được lý do để hẹn cô ra ngoài.

Ví dụ như cùng nhau học bài.

“Người anh tốt bụng” đã lâu không xuất hiện, nhưng điều đó không ngăn được Hứa Minh Trạch nắm rõ tình trạng hiện tại của Lăng Vi.

Anh rất đau lòng, giữa cô và Lục Xuyên Tễ, chỉ còn lại tình cảm đơn phương từ phía cô.

Dù trò chuyện qua mạng không hiệu quả bằng gặp mặt trực tiếp, nhưng anh vẫn để cô quen dần… rằng anh đang dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cô.

Cho đến tối nay, anh tình cờ gặp cô chân trần đi lang thang trên đường.

Có lẽ là định mệnh, một cơn mưa lớn làm hỏng hệ thống điện, anh bị kẹt trong thang máy hơn một tiếng.

Sớm hơn một chút, muộn hơn một chút, anh sẽ không thể gặp con mèo nhỏ cô đơn dưới cơn mưa tầm tã.

Đó có lẽ là cơ hội mà ông trời ban cho anh.

Hứa Minh Trạch vừa chìm trong hồi ức, vừa dọn dẹp phòng khách, thay vỏ chăn, xếp gấu bông... Đang hào hứng trang trí, anh mới nhận ra cửa phòng tắm vẫn chưa mở.

Anh đột nhiên nhớ đến những vụ tự sát trong phòng tắm, trong lòng lo lắng không yên, cố gắng trấn tĩnh gõ cửa.

Bên trong không hề có tiếng động, thậm chí không có tiếng nước.

“Vi Vi, em xong chưa?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Vi Vi!” Anh chạy tới mức rơi cả dép, ngón chân đập vào khung cửa, đau nhói, nhưng anh cố kìm nén cơn đau, vừa chạy vừa nhảy đi lấy chìa khóa.

Mở cửa ra, cảnh tượng đáng sợ không xuất hiện, nhưng cũng khiến anh căng thẳng.

Lăng Vi nhắm mắt, vẫn mặc đồ bệnh nhân, gần như chìm xuống đáy bồn tắm, chỉ một chút nữa nước sẽ ngập đến mũi.

Anh cẩn thận bế cô ra khỏi đó, nhắm mắt cởi bộ đồ thấm ướt ra, quấn thân thể mềm mại của cô vào trong lớp chăn, nhanh chóng đặt lên giường, sau đó dùng khăn lông lau khô tóc.

Vừa gọi điện cho ba Lăng, anh vừa trải tấm lót xuống.

“Alo, bác Lăng, là cháu đây, xin lỗi vì muộn thế này còn gọi cho bác. Chuyện là, cháu gặp được Vi Vi trên đường, em ấy đi lang thang một mình dưới cơn mưa lớn, tinh thần không ổn lắm, cháu lo lắng không biết em ấy có cãi nhau với người trong nhà hay không nên đã đưa về nhà cháu, ở cùng em gái cháu…”

“Không có gì, đó là việc cháu nên làm, mai cháu sẽ đưa em ấy về, bác đừng lo... Vi Vi đã ngủ rồi, có gì mai nói cũng được, không sao đâu, em ấy rất yêu quý mọi người mà…”

Anh đo nhiệt độ của cô, may mà không phát sốt, sau khi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn, anh lập tức chui vào túi ngủ.

Không ở cạnh cô, anh không thể yên tâm ngủ được.

Sáng hôm sau, Hứa Minh Trạch dậy lúc 5 giờ, Lăng Vi đã phát sốt.

“Vi Vi, dậy uống thuốc nào.” Anh nhẹ nhàng gọi cô, cô nửa tỉnh nửa mơ, uống thuốc xong lại rúc vào anh cọ cọ như một chú mèo, nhắm mắt ngủ tiếp.

Anh vội vàng đắp chăn lại cho cô, không dám ở lâu trong hương thơm mềm mại ấy.

Bảy giờ sáng, anh đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, em gái Hứa đúng giờ bấm chuông cửa.

Vừa vào nhà, cô ấy đã nhìn quanh phòng ngủ của anh trai: “Chị dâu đâu?”

“Ở phòng dành cho khách! Đã mang quần áo đến chưa? Đi thay cho em ấy, đừng làm em ấy thức giấc.”

Em gái Hứa bĩu môi, bước vào phòng dành cho khách, ba giây sau lập tức vang lên tiếng hét chói tai.

“Không phải chứ, anh, anh cũng quá tệ rồi.”

“Hứa Đào Đào, em im lặng một chút cho anh.”

Chà chà, trang trí trong phòng thì lạnh lẽo, trên giường lại kawaii, sự kết hợp tương phản này thật đáng yêu!

Quan trọng là, anh trai mình thật sự chỉ để người ta ở lại qua đêm mà không làm gì cả?

Em gái Hứa nhẹ nhàng thay quần áo cho Lăng Vi, sau đó chạy tung tăng vào bếp tìm Hứa Minh Trạch.

“Hừ, chắc em là em gái được nhặt từ thùng rác về, sao không thấy anh quan tâm đến em như thế?”

Hứa Minh Trạch nhìn cô ấy đảo mắt, biết ngay cô ấy định làm gì: “Tiền tiêu vặt tháng sau gấp đôi, không được nói với ba mẹ.”