Chương 2

Tất nhiên, cuối mỗi tài liệu đều đính kèm… mười tác hại của yêu sớm.

Những cô gái trong độ tuổi dậy thì sẽ luôn nhiệt tình thảo luận chàng trai nào đẹp trai nhất trường, mỗi khi như vậy, tôi lại vô thức so sánh người đó với Lục Xuyên Tễ.

Người này không cao bằng Lục Xuyên Tễ, người kia không trắng bằng Lục Xuyên Tễ, còn có người khác nữa, môi không đẹp bằng Lục Xuyên Tễ...

Sau khi thi đại học xong, Lục Xuyên Tễ lập tức bỏ hết đề tài của thầy hướng dẫn, bay từ nước ngoài về, chỉ để hướng dẫn tôi điền nguyện vọng.

Anh ấy mỉm cười, xoa đầu tôi: “Cô bé của anh cuối cùng cũng lớn rồi, nhưng vẫn phải coi chừng cẩn thận, đừng để tên đầu heo nào đó chiếm mất.”

May mắn là thành tích thi tốt, dưới sự kiên trì của anh ấy, tôi đã đăng ký vào trường cũ của anh.

Anh ấy nói trong trường có người anh ấy quen, có người chăm sóc tôi, anh ấy ở nước ngoài cũng cảm thấy yên tâm.

Thật ra có thể học cùng một trường đại học với anh ấy, đi trên những con đường trong khuôn viên mà anh ấy đã từng đi, ngồi trong những lớp học mà anh ấy đã từng ngồi, mượn những cuốn sách mà anh ấy đã từng mượn, đó là điều tôi rất thích.

Trước đây, tôi học tập là chính, luôn là tôi chủ động gọi điện cho anh ấy, giờ thì anh ấy thường xuyên gọi cho tôi, nói là sợ tôi không thích nghi được với cuộc sống đại học, anh ấy muốn chỉ dẫn tôi vài điều.

Các bạn cùng phòng đều cố ý đùa giỡn mỗi khi tôi video call, hỏi có phải tôi đang yêu đương hay không, sau đó anh ấy nhanh chóng lấy được tất cả thông tin liên lạc của bọn họ, nhờ mọi người quan tâm chăm sóc tôi, hứa sẽ mời mọi người ăn uống khi trở về.

Đôi khi do hoạt động của câu lạc bộ, tôi không kịp thời kiểm tra điện thoại, mỗi khi mở khóa sẽ thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh ấy.

Anh ấy còn nhờ các bạn cùng phòng, nếu tôi yêu đương, nhất định phải lén lút báo cho anh ấy biết. Sau này, tôi mới biết được chuyện này.

Kỳ nghỉ đông năm nhất, đêm giao thừa, ba tôi và dì Lục đang làm vằn thắn trong nhà, anh ấy thì thầm gọi tôi ra ngoài, nói là đi đắp người tuyết.

Không ngờ, anh ấy bất ngờ tỏ tình với tôi.

Lúc ấy tôi mới biết được, hóa ra anh ấy đã sớm lấy lòng các bạn cùng phòng của tôi, biết có chàng trai muốn theo đuổi tôi, sau khi suy nghĩ kỹ, anh ấy quyết định ra tay trước.

Tôi giả vờ e thẹn, ngập ngừng một lúc, rồi mới đồng ý với anh ấy.

Nhưng tôi bắt anh ấy hứa đi hứa lại, phải đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới được nói chuyện này với ba và dì Lục.

Sau này, khi hồi tưởng lại, tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối.

Kể từ đó, mỗi đêm đều có cuộc gọi xuyên biển từ anh ấy, thấy gì hay ho thú vị, anh ấy đều chụp lại gửi cho tôi, còn có những món đồ anh ấy gửi về, bao gồm cả những thứ kỳ lạ anh ấy tổng hợp trong phòng thí nghiệm.

Các bạn cùng phòng nhờ anh ấy mua hộ, anh ấy cũng không do dự mà đồng ý.

Nghỉ hè và nghỉ đông, anh ấy sẽ lên kế hoạch du lịch, đưa tôi đi khắp nơi.

Có nhiều lần lau súng cướp cò, anh ấy đều kịp thời kiềm chế: “Nhóc con, anh thật sự muốn hung hăng xử em, nhưng một người đàn ông thực thụ có thể chờ đợi.”

Chúng tôi đôi khi sẽ thảo luận về đám cưới trong tương lai, đi đâu hưởng tuần trăng mật, sinh mấy đứa con, đặt tên là gì.

Chuyện của chúng tôi được giấu rất kỹ, ba và dì Lục không hề phát hiện ra, cũng như tôi và Lục Xuyên Tễ không hề phát hiện ra chuyện của bọn họ.

Nếu thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở đó thì tốt biết bao!

Đáng tiếc, số phận lại trêu đùa tôi lần thứ hai.

Kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tôi được xác nhận giữ lại học cao học tại trường, đúng lúc Lục Xuyên Tễ tốt nghiệp tiến sĩ, tôi cùng dì Lục và ba tôi bay qua đó để chúc mừng anh ấy.

Ở đó, tôi gặp được em gái nhỏ của Lục Xuyên Tễ - Bạch Duyệt Duyệt, cô ấy còn một năm nữa mới tốt nghiệp.

Cô ấy thích Lục Xuyên Tễ, tôi biết, vì ánh mắt cô ấy nhìn anh ấy giống hệt như ánh mắt tôi nhìn anh.

Trìu mến, dịu dàng, lưu luyến không rời.

Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tễ thích tôi, nên không để cô ấy vào lòng. Người tài giỏi xứng đáng được nhiều người yêu thích, Lục Xuyên Tễ không có lỗi với tôi, tại sao tôi phải nghi ngờ anh ấy.

Nhưng tôi không ngờ tới, sau này người đó lại trở thành ngòi nổ khiến tôi và Lục Xuyên Tễ chia tay.

Sau khi về nước, Lục Xuyên Tễ bận rộn xin đề tài nghiên cứu, tôi cũng không nhàn rỗi, dự định viết luận văn tốt nghiệp trước.

Hôm ấy, Lục Xuyên Tễ gọi tôi đến nhà anh ấy ăn cơm, nói là có một bất ngờ dành cho tôi.

Trời luôn âm u, giữa đường trời đổ mưa lớn, dì Lục gọi điện cho tôi, nói dì ấy đã đặt một cái bánh ở tiệm bánh, nhờ tôi đến lấy giúp, tối nay dì ấy có tin vui muốn thông báo, còn muốn làm món Sư Tử Đầu* mà tôi thích nhất.

*Món “Sư Tử Đầu” (獅子頭) là một món ăn truyền thống của Trung Quốc, đây là những viên thịt lợn xay lớn, thường được nấu trong nước sốt hoặc hầm với rau củ.

Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Xuyên Tễ, không ngẩng đầu lên, bảo tài xế rẽ sang đường Quốc Thịnh.

Vì mải cúi đầu nhắn tin đùa giỡn với Lục Xuyên Tễ, tôi không nhận ra cảnh bên ngoài đã thay đổi.

Cho đến khi một tia chớp lóe lên kèm theo tiếng sấm nổ vang, tôi giật mình ngẩng đầu lên, mới phát hiện xe đã đi vào một con đường xa lạ không biết tên.

Tôi giả vờ không phát hiện ra, toàn thân lạnh như băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tay run rẩy không gõ nổi chữ, cắn chặt răng gửi cho Lục Xuyên Tễ định vị và tín hiệu SOS.

Vừa bấm gửi xong, “két” một tiếng, tài xế phanh xe lại.

Bỗng nhiên xung quanh tối đen, gã ta tắt đèn.

Tôi run rẩy quay đầu nhìn, đúng lúc này, một tia chớp khác lóe lên, chiếu sáng trong xe như ban ngày.

Đồng thời chiếu rõ gương mặt béo phệ của tài xế, gã ta nhìn tôi, miệng nở nụ cười nham hiểm, râu ria xồm xoàm.

“Tài, tài xế, tôi, tôi muốn đi đường, đường Quốc Thịnh, chú, chú đi, đi nhầm đường rồi.”

Trong bóng tối, giọng tôi run rẩy không thể phát ra âm thanh rõ ràng, làm cách nào cũng không đứng dậy được.

“Cô bé, đây là con đường dẫn đến thiên đường đấy.”

Nỗi sợ hãi lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

Tôi hét lên, cố gắng mở cửa xe, đấm đá vào cửa kính xe, đánh vào người tài xế.

Nhưng sức lực giữa nam và nữ vốn chênh lệch, gã ta khống chế tôi trên ghế phụ.

Đột nhiên, điện thoại tôi đổ chuông, là Lục Xuyên Tễ gọi tới.

Tôi hoảng sợ nhìn thấy gã đàn ông đáng ghê tởm kia vuốt vài lần trên điện thoại, sau đó ném điện thoại ra ngoài.

Hy vọng cuối cùng của tôi đã bị ném đi.

“Chết tiệt, ông đây phải đổi chỗ thôi.”

Gã ta lôi ra một cái khăn từ dưới ghế, thấm nước, sau đó bịt vào mũi miệng tôi.