Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dân Thường

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khó khăn lắm mới gặp lại được cô, sao có thể bỏ lỡ cơ hội.

Anh biết tên Lục Xuyên Tễ đó không đáng tin, gây ra một đống rắc rối, làm phí công sức của anh một năm trời.

Ban đầu anh thật sự không có ý định làm người thứ ba, nhưng cơ hội đã đến, chỉ có kẻ hèn nhát mới rút lui.

Mối quan hệ giữa Lục Xuyên Tễ và Vi Vi là một bài toán không có lời giải.

Nói anh thừa nước đυ.c thả câu cũng được, đào góc tường nhà người khác cũng được, nếu để họ tiếp tục rối rắm không rõ ràng, người đầu tiên phát điên nhất định sẽ là Vi Vi.

Cố gắng một năm, sớm trở về như trước.

Haha!

Tất cả duyên phận đều bắt đầu từ mùa hè, phát triển trong mùa hè, và cuối cùng đọng lại ở mùa hè.

Lần đầu anh gặp Lăng Vi là vào một buổi tối mùa hè nóng bức.

Và rồi anh động lòng.

Tốt nghiệp đại học năm ấy, anh thực tập tại văn phòng luật sư, thầy giao cho anh một vụ đòi nợ, người bị hại chính là ba của Lăng Vi. Xưởng của ông bị đối thủ lừa, sản xuất một đơn hàng lớn, làm việc ngày đêm, nhưng sau khi bán ra lại không thu được tiền.

Vì hợp đồng có bẫy, phí vi phạm rất cao, nếu ba Lăng đi đòi tiền hàng, bọn họ sẽ cố ý lợi dụng bẫy này để kiện ông vi phạm hợp đồng.

Sắp đến Tết, không chỉ xưởng cần vốn để xoay sở, mà toàn bộ công nhân cũng cần lương để về quê ăn Tết, ba Lăng lo lắng đến mức khóe miệng run rẩy, suýt chút nữa quỳ gối trước anh.

Lúc đó anh còn trẻ, vô cùng nhiệt huyết, thức trắng vài đêm, tìm ra được chứng cứ hợp đồng vô hiệu, sáng sớm hôm sau cùng ba Lăng đến chỗ đối phương để giải thích.

Ý của ba Lăng là, nếu có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng, ông không muốn đắc tội với tên đầu gấu này. Nhưng đầu gấu vẫn là đầu gấu, vừa mới nói vài câu, đối phương lập tức ra lệnh gọi một đám đàn em đến giữ chân họ lại.

Hai người bị đánh một trận tơi bời, nếu không có một tên đàn em nhát gan khuyên can, suýt nữa ba Lăng đã bị đánh cho tàn phế.

Nhưng chuyện này đã chọc phải tổ ong vò vẽ, nhà họ Hứa có người trong hệ thống công an, chiều hôm ấy xe cảnh sát hú còi, bắt hết đám côn đồ đó.

Sau sự việc, ba Lăng cảm ơn không ngớt, lễ tết đều mang đồ đến tặng anh, anh nhiều lần nói không cần, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của ba Lăng.

Anh còn nhớ, đó là một ngày nóng nực đến mức lòng anh cảm thấy bồn chồn.

Hôm ấy, anh trở về nhà sau khi tăng ca, thấy trước cửa có một bóng đen đang ngồi. Sau khi tốt nghiệp, anh đã dọn ra ở riêng, khu này an ninh không tốt lắm.

Nghe tiếng bước chân, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt tươi cười, dưới ánh đèn cảm ứng mờ mờ càng thêm xinh xắn dễ thương.

“Anh Hứa, anh về rồi à? Ba em có việc không ở nhà, đây là đồ khô ông ấy nhờ em mang đến.”

Hóa ra là con gái của ông Lăng - Lăng Vi, anh thường nghe ba Lăng nhắc đến cô, liên tục nói đến việc ông có một cô con gái ngoan ngoãn, giống như muốn anh làm con rể vậy.

Anh mang đồ vào nhà, hỏi cô đã ăn cơm chưa.

Cô lắc đầu.

Anh nói muốn mời cô ăn cơm, cô vừa ngại ngùng xua tay, vừa hỏi anh thích ăn gì.

Đến nhà hàng, anh mới biết cô muốn mời anh.

Cô ăn đến căng má, trông giống như chú chuột hamster mà em gái Hứa nuôi, rất đáng yêu.

Anh hỏi tại sao không gọi điện cho anh, ngồi đợi ở đó rất nguy hiểm.

Cô nói không có số của anh, ba Lăng quên cho, điện thoại của cô cũng đã tắt nguồn vì hết pin.

Ma xui quỷ khiến, anh cho cô số điện thoại cá nhân của mình.

Nhân lúc cô ăn no rồi nằm ườn ra ghế uống nước, Hứa Minh Trạch đi thanh toán hóa đơn.

“Đi thôi, để anh đưa em về. Sau này đừng ra ngoài muộn thế này nữa, con gái ở một mình không an toàn.”

Anh gõ nhẹ lên đầu cô, bước ra cửa trước.

“Hả? Anh thanh toán rồi à? Không phải em nói em mời sao?” Cô nhảy chân sáo, nhanh chóng chạy theo anh.

Hứa Minh Trạch không muốn tranh luận về vấn đề vô nghĩa này.

“Cứ để đó, lần sau tính.”

“Ồ.”

Hai người đi một đoạn đường, coi như đi bộ tiêu cơm.

Trên đường, hai người nói chuyện về việc học của cô, cô nói mọi thứ đều ổn, chỉ là mối quan hệ trong ký túc xá như đang chơi trò gián điệp, rất căng thẳng.

Anh không muốn đánh giá nhiều về bạn cùng phòng của cô, chỉ nói cô làm tốt việc của mình là được, ngoài ra, không nên có lòng dạ muốn hại người khác, nhưng cũng phải có lòng đề phòng.

Cô nghiêm túc gật đầu.

Sau khi tiễn cô gái nhỏ về, Hứa Minh Trạch quay lại căn phòng trọ lạnh lẽo.

Anh tắm xong, khi ra ngoài, nhìn thấy tin nhắn của Lăng Vi cảm ơn vì đã mời cô ăn tối.

Hai người không kết bạn, chỉ nhắn tin qua lại một lúc rồi chúc nhau ngủ ngon.

Hứa Minh Trạch đặt điện thoại xuống, tâm trạng vui vẻ, không khỏi cảm thán một câu: Tuổi trẻ thật tốt.

Sau đó anh nghĩ, có lẽ nhà anh cũng thiếu một nữ chủ nhân năng động, nếu không sao lại thiếu hơi người như vậy.

Sau đó, Tết Trung Thu, ngày Trùng Dương, còn có Tết Dương Lịch, tất cả đều do Lăng Vi mang đồ đến, tại vì cô học đại học gần đó, đi lại thuận tiện.

Cô sẽ nhắn tin cho Hứa Minh Trạch trước, lúc đó anh sẽ tan làm sớm, đi siêu thị mua đồ, khi cô đến, vừa vặn đang là bữa tối.

Anh đương nhiên sẽ giữ cô lại ăn cơm.

Người ta nói, một năm khởi đầu từ mùa xuân, nhưng Tết năm nay dường như không tốt đẹp với Hứa Minh Trạch.

Anh đã chuẩn bị một bao lì xì lớn, đợi Lăng Vi đến sẽ phát tiền mừng tuổi cho cô.

Nhưng lần này, cô không đến một mình, sau lưng cô còn có một anh chàng cao ráo đẹp trai.

Hai người mang theo nhiều túi quà, tay trong tay bước vào nhà anh. Lăng Vi chúc Tết anh, chúc anh năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.

Anh cười khổ, thì ra mình đến chậm rồi.

Thôi thì, chỉ là động lòng thôi, chưa đến mức đắm chìm, vẫn kịp thời rút lui.

Anh để hai người ngồi một lúc, sau đó vào phòng ngủ, lấy chiếc nhẫn trong bao lì xì ra, còn chuẩn bị thêm một bao lì xì giống y hệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »