Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dân Thường

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị cho lần gặp lại, hiện thực lại giáng thêm cho anh một đòn nặng nề.

Ngày Hạ chí, anh tan làm lúc một giờ sáng, khi về đến nhà, điện thoại đột nhiên thông báo có tin nhắn trong mục bình luận của trang cộng đồng.

Có ai đó muốn tự sát.

Dù anh học luật, nhưng cũng học thêm tâm lý học, bỗng dưng có hứng thú tạo một trang cộng đồng về chăm sóc sức khỏe tâm lý, nhưng đã bỏ bê rất lâu.

Không biết người kia tìm thấy trang đó ở góc xó xỉnh nào của mạng xã hội?

Anh khuyên người kia kết bạn với mình, có lẽ vì tâm trạng đối phương rất tệ, nên chỉ vài câu đã thành công.

Vì không biết địa chỉ cụ thể, cũng lo là trò đùa, anh định thăm dò đối phương trước.

Có lẽ ý chí sinh tồn còn mạnh, đối phương bình tĩnh lại, chỉ nói rằng đã xảy ra chuyện không hay, bạn trai không ở bên cạnh, bản thân mới trở về nước, tâm trạng dao động nên bệnh tình lúc tốt lúc xấu.

Từ thực tập sinh đến đối tác của công ty luật, đã thấy qua nhiều chuyện, anh gần như đoán được cô gái này đã phải trải qua những gì.

Anh vừa an ủi cô, vừa nhắn tin cho bạn bè.

Luật sư thường xuyên làm việc với hệ thống công an, cũng hay giao tiếp với bệnh viện, anh quen biết vài bác sĩ tâm lý nổi tiếng.

Bạn bè nhanh chóng trả lời, bảo anh gửi hồ sơ bệnh án để xem xét, chỉ dựa vào tin nhắn khó mà đánh giá được.

Anh khuyên cô gái gửi hồ sơ bệnh án.

Cô gửi ảnh đến, dù đã che mờ những chỗ quan trọng, nhưng anh vẫn tinh mắt phát hiện một góc ảnh có thông tin cá nhân của cô.

Chắc vì ảnh nhiều quá, cô không kịp xử lý hết.

Lăng Vi, Bệnh viện Nhân dân số một thành phố XX.

Trùng hợp như vậy sao? Lòng anh trùng xuống, quá nhiều sự trùng hợp khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi, vì anh đã gần như chắc chắn rằng, đây chính là cô gái mà anh quen biết.

Kiểm tra kỹ các bức ảnh, xác nhận không có sai sót, anh gửi chúng cho bạn bè, bọn họ nói sẽ trả lời vào ngày mai.

Xong xuôi đã gần ba giờ sáng, anh định khuyên cô nghỉ ngơi sớm, nhưng cô đã nhắn tin cảm ơn và xin lỗi, cũng chúc anh có thật nhiều sức khỏe.

Anh cười, cô gái này, vẫn đáng yêu như vậy.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cô, anh không cười nổi nữa, đành ra ban công hút thuốc. Anh ít khi hút thuốc, chỉ tìm đến nó khi gặp chuyện khó khăn.

Anh rơi vào tình huống khó xử, liệu có nên chủ động can thiệp không?

Cuối cùng, tình yêu dành cho người mình yêu đã chiến thắng lòng ích kỷ.

Cô và Lục Xuyên Tễ chưa chia tay, nhưng hai người lại cách xa nhau.

Anh có thể lợi dụng cơ hội này, nhưng cô không nên trở thành người sai, phải gánh chịu những lời trách móc không nên có và cảm giác tội lỗi.

Hơn nữa, anh mong rằng Lục Xuyên Tễ sẽ nhận ra, đối xử tốt với Vi Vi, mang lại hạnh phúc cho cô, dù sao bọn họ cũng có tình cảm hơn hai mươi năm.

Nhưng anh không thể đánh cược, nếu thua, Vi Vi của anh sẽ không còn nữa.

Dù thế nào, anh cũng phải cứu cô, đưa cô ra khỏi l*иg chim, cho cô tự do. Đưa chú mèo nhỏ này trở về tổ ấm, để cô thoải mái đùa giỡn dưới ánh nắng, đưa tay cào nhẹ vào người khác.

Anh vẫn luôn đứng sau cô, che chắn gió mưa, bảo vệ cô. Sau đó... có lẽ một ngày nào đó cô sẽ kết hôn với Lục Xuyên Tễ, đạt được hạnh phúc mà cô mong muốn.

Nghe có vẻ rất tình cảm, rất vĩ đại, rất cảm động, phải không?

Nhưng anh thà không trở thành một người đạo đức cao thượng như vậy.

Sau khi xem phản hồi từ bạn bè, anh đứng ở hành lang hút thuốc, tài khoản thêm Lăng Vi là tài khoản công việc, đã chặn vòng bạn bè.

Tối hôm đó, anh chọn vài bài viết nhỏ, gửi cho Lăng Vi, giả vờ làm người lạ tốt bụng, khuyến khích cô cố gắng.

Lúc đầu cô còn rụt rè, nhưng giống như luộc ếch bằng nước ấm, anh dùng sự quan tâm hàng ngày, dần dần phá vỡ rào cản tâm lý của cô.

Ban đêm, anh là người anh thân thiết của cô, nói chuyện không ngừng.

Ban ngày, anh là anh Hứa, là người thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm tình hình học hành, cuộc sống của cô.

Cô nói trên WeChat, cô gặp khó khăn trong việc giao tiếp với bác sĩ tâm lý.

Anh lập tức nhớ đến một người nổi tiếng trong ngành tâm lý học, cụ đã hơn tám mươi tuổi, hiện nay chỉ viết sách và giảng dạy, không còn khám chữa bệnh nữa.

Anh hiếm khi dùng gia thế để nhờ vả, lần này anh cầu xin chú, cùng chú đến thăm cụ, xin cụ chữa trị cho Lăng Vi.

Cụ rất dễ tính, không từ chối ngay, nhưng cần phải xem xét thêm, tại vì cụ đã già, gặp trường hợp khó cũng lực bất tòng tâm.

Anh giới thiệu cụ ấy cho ba Lăng, khi hai ba con đến nhờ chữa bệnh, anh giả vờ đến thăm và tình cờ gặp hai người họ.

Tình hình nghiêm trọng hơn anh nghĩ, cô gái nhỏ như bông hoa hướng dương trước đây, bây giờ ánh mắt vô hồn, dáng người gầy gò, như sắp gục ngã trước gió.

Cô cố gắng giữ vững tinh thần, chào hỏi mọi người, rồi lặng lẽ đứng một bên không nói gì, khiến lòng anh đau thắt.

Anh muốn ôm cô, rất muốn.

Sau khi cụ trò chuyện riêng với cô, cụ nói mình sẵn sàng chữa trị.

“Cô gái nhỏ rất kiên cường, có suy nghĩ riêng, bệnh sẽ khỏi thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Quan trọng là trong thời gian này, cô ấy có thể chịu được cú sốc thứ hai hay không. Bạn trai của cô ấy, bà già này thấy không ổn.”

Đúng thật là khó giải quyết, là đàn ông, anh không thể chấp nhận cách làm của Lục Xuyên Tễ.

Một mặt từ chối thừa nhận mối quan hệ này, một mặt lại khó lòng buông bỏ, khi không quyết đoán, ngược lại sẽ khiến Vi Vi phải chịu đựng mọi khổ sở.

“Tóm lại, người ở chỗ tôi chữa bệnh, cậu trai trẻ không cần phải lo lắng quá.”

Anh cười khổ: “Bà cứ nói đùa, cháu nào có tư cách chê bai, muốn ôm cô ấy còn không kịp.”

“Vậy có cần bà giúp không?” Bà cụ nháy mắt, đầy vẻ háo hức: “Nhìn cậu bận bịu như vậy, kết quả là người ta chẳng biết gì cả.”

Hứa Minh Trạch lắc đầu: “Không sao, bà không cần tốt bụng giúp cháu. Đối xử tốt với cô ấy là việc của cháu, không cần thiết phải khiến cô ấy thêm áp lực tâm lý.”
« Chương TrướcChương Tiếp »