Quyển 1 - Chương 16: Thanh xuân vườn trường

Trong biệt thự trên núi của Trần Quốc Đạt.

Căn phòng làm việc rộng được trang trí với rất nhiều giá sách, những cuốn sách ở đây hầu hết là sách từ nước ngoài và từ các tác giả nổi tiếng; ở giữa là bàn làm việc, cạnh bàn có một chiếc tủ kính trưng bày nhiều mẫu vật đẹp và lạ mắt.

Tô Vân Du ngắm nhìn chàng trai đang tìm tài liệu trên bàn qua máy tính, chàng trai đó không ai khác ngoài Trần Nguyên. Tô Vân Du đột nhập vào hệ thống camera của biệt thự Trần Quốc Đạt và theo dõi, vô tình cô phát hiện ra Trần Nguyên.

Không phải Tô Vân Du chỉ đột nhập vào hệ thống an ninh của biệt thự này mà cô đã truy cập vào tất cả các căn hộ khác của Trần Quốc Đạt.

Lúc quan sát Trần Nguyên, Tô Vân Du đã xem cấu trúc của biệt thự này, công thêm góc quay camera, cô nghi ngờ có khoảng trống bí mật trong gian phòng này.

Thứ nhất là do có sự sai lệch nhỏ giữa các phòng theo như cô truy cập vào hệ thống an ninh. Thứ hai lúc xem camera căn phòng này có một góc chết của camera. Trong khi tất cả các vị trí khác đều được chiếu. Không lý nào một người cẩn thận như Trần Quốc Đạt không để ý đến điều này. Trừ khi bản chất của nó là che dấu bí mật.

"Hướng 5h, xem kĩ ở đó"

Trần Nguyên nhíu mày nhìn tin nhắn vừa gửi đến. Cậu ngay lập tức tiến đến cửa số nhìn ra ngoài, tuy nhiên trong phòng này rèm che cửa sổ đang được kéo xuống. Ngay lập tức cậu nhìn chằm chằm vào camera trong phòng. Câu đã quên mất điều này.

"Yên tâm. Tôi đã vô hiệu hóa camera"

"Cậu là ai"

Trần Nguyên hướng vào camera nói lớn.

"Hãy làm theo lời tôi nói, hướng 5h, có bí ẩn"

Trần Nguyên đứng yên khoảng 3 giây rồi tiến về vị trí cô nói. Vì đây là góc chết nên Tô Vân Du không thể biết hiện tại Trần Nguyên đang có hành động gì.

Về bản chất, camera tại biệt thự này trừ cái trước cổng và phòng khách thì những cái khác đều không hoạt động. Có nghĩa là hành động hôm nay của Trần Nguyên chưa chắc Trần Quốc Đạt đã biết.

Tô Vân Du yên lặng theo dõi camera, cô tin chắc Trần Nguyên đã tìm ra cái gì đó, nếu không không thể nào tìm lâu như vậy được. Hơn 50 phút sau Trần Nguyên xuất hiện trong tầm quay của camera, cậu ta đang ôm một cái hộp hình chữ nhật.

"Cậu nói đúng."

Tô Vân Du không thấy rõ biểu hiện khuôn mặt của Trần Nguyên. Tuy nhiên nhìn từ đằng sau cô cảm giác được rằng hai tay của cậu ta đang nắm chặt chiếc hộp.

Tô Vân Du thấy được họa tiết trên chiếc hộp khi Trần Nguyên đứng sang một bên, đó là một chiếu hộp gỗ được trang trí bằng những hình ảnh cây trúc... Hộp được khóa bằng mã số. Tuy nhiên chiếc hộp đã được Trần Nguyên mở ra từ trước.

Trần Nguyên lấy từng vật trong hộp để trên bàn bao gồm một quyển sổ rất dày, một vài cái đĩa CD và một con châu chấu bằng lá dừa đã khô.

"Tôi đã phân vân rất lâu trước khi để mấy vật này trước mặt cậu. Tôi ..."

Tô Vân Du nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì đó, ngay lập tức gọi điện cho Trần Nguyên.

"Khi cậu thấy hộp khóa hay không khóa"

"..." Trần Nguyên sững sờ giây lát "không khóa..."

Đồng thời mặt Trần Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Quả nhiên" Tô Vân Du thì thầm hai chứ rồi gấp rút hỏi "quyển sổ kia viết về cái gì"

"Là nhật ký của chú, ghi về...về...các đối tượng."

Bỗng nhiên Tô Vân Du nổi lên dự cảm bất an. Trần Quốc Đạt chắn biết là sẽ có người đến đây, tất cả đều nằm trong suy đoán của hắn ta. Từ việc đột nhập dễ dàng đến việc hộp không khóa...

Là do hắn ta quá tự tin hay là hắn cảm thấy không còn đối thủ thách thức hoặc là hắn đạt được mục tiêu.

Sổ là nhật ký, CD chắc là ghi lại đối thượng hoặc là tự thuật,... còn con châu chấu cũ kỹ kia.

Nó mang ý nghĩa nào đó. Cô cần nhanh chóng tìm ra sự thật trước khi quá muộn. Những vật này là gót chân Ashin của Trần Quốc Đạt, hắn ta không quan tâm đến những vật này thì đồng nghĩa với việc hắn không còn để ý dư luận, hoặc là hắn muốn chết hoặc hắn không còn để ý đến cái chết.

"Đưa cái hộp đấy đến đường xx. Nhanh lên"

Tô Vân Du vừa nói vừa chạy ra cửa tìm bắt taxi.

Đường xx nằm giữa phạm vi từ nhà cô đến biệt thự kia. Cô cần xác minh lại mọi việc. Mấy tháng nay Trần Quốc Đạt không có động tĩnh gì, cô đã từng suy đoán là hắn đang tìm mục tiêu mới. Nhưng hình như cô đã nhầm, khả năng rất cao là Trần Quốc Đạt đang tập trung vào con mồi lớn nhất của hắn. Có thể đó là tâm bệnh của hắn hoặc là người mà hắn từng thất thủ, đối tượng có tính thách thức nhất.

Tô Vân Du bảo Trần Nguyên đọc từ đầu đoạn nhật ký nhưng Trần Nguyên không đọc.

Xác định đến gặp trực tiếp Trần Nguyên Tô Vân Du không ngại thân phận mình bị tiết lộ.

...

Trần Nguyên nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh đứng phía trước. Mặc dù không biết cô tên là gì nhưng cậu biết cô gái này luôn đi theo Bạch Vân. Cậu rất shock, đối tượng là một cô gái lại còn là một con nhóc nữ sinh cấp ba.

"Cô muốn gì"

"Cái hộp. Tôi sẽ không làm gì ngu xuẩn. À không tôi cần quyển nhật ký."

"Vì sao. Không phải CD mới là bằng chứng quan trọng hay sao."

Trần Nguyên đầu nghi ngờ nhìn nữ sinh trước mặt.

"Mục tiêu của tôi không phải chú của cậu. Mặc dù cũng khá liên quan nhưng hiện giờ tôi có việc khác"

"Tôi không thể đưa cho cô. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến chuyện kinh doanh của tập đoàn Trần gia"

"Nói cậu cũng không hiểu. Tôi chỉ cần xác nhận một vài thông tin trong quyển sổ đó, còn lại tùy cậu xử lý. Công bố cũng được không cũng không sao"

Tô Vân Du chỉ tay mình vào chiếc hộp.

"Cậu có thể nhốt tôi trên xe. Tôi cần xác nhận thông tin"

Trần Nguyên nhìn vào ánh mắt của Tô Vân Du, cậu không nhìn ra được điểm gì trong đó. Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không giống học sinh trung học phổ thông. Có cái gì đó cao ngạo, tự tin và nắm chắc mọi việc.

Điều kỳ lạ là cậu tin lời cô ta nói, mặc dù những vật này có thể gây trở ngại phải nói là gây nên sóng gió lớn cho gia đình cậu và thậm chí là có ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Tô Vân Du lướt qua nhanh quyển nhật ký. Quyển nhật ký này không ghi lại một cách đều đặn suy nghĩ của Trần Quốc Đạt mà nó giống như lời tự thuật về những biến động trong cuộc đời hắn ta.

Nó không chỉ là cuốn nhật ký mà giống như là cuốn tự truyện, Tô Vân Du có cảm giác là khi Trần Quốc Đạt viết cuốn sách này hắn ta đã có ý định công bố ra ngoài. Trần Quốc Đạt là một người khó chơi bởi dường như hắn không tồn tại điểm yếu. Hắn không sợ mọi người biết được sự thật về hắn. Điều đáng sợ nhất là hắn không sợ dư luận về việc này.

Ngay từ đầu mọi suy đoán và công tác chuẩn bị của cô đều dư thừa. Hắn ta đã đi trước cô một bước. Tuy nhiên cô cần biết được mục tiêu cuối cùng của hắn.

Mở đầu là những giác ngộ của Trần Quốc Đạt về bản thân, ngay từ bé hắn ta đã biết mình rất khác những bé trai cùng chang lứa. Nhưng hắn thật sự nhận ra con người thật của mình là khi hắn 23 tuổi, khi hắn gặp được cậu bé kia với kỷ niệm con châu chấu cỏ. Trần Quốc Đạt không hề nói đến tên cậu bé đó, đọc đến đây Tô Vân Du chắc chắn rằng đây là mục tiêu cuối cùng của hắn ta.

Cậu bé kia lúc hắn 23 tuổi là 6 tuổi vậy bây giờ Trần Quốc Đạt 35 tuổi thì cậu bé kia 18 tuổi. CMN hắn ta còn có xu hướng luyến đồng. Tô Vân Du không hề kỳ thị những người đồng giới nhưng phải có sự tự nguyện giữa hai bên.

Tô Vân Du tiếp tục lật nhanh qua các trang khác. Thời điểm đó Trần Quốc Đạt sắp đi đến thành phố San Jose. Trong quyển nhật ký hắn ta viết về những trải nghiệm của mình tại đây. Những mối quan hệ phức tạp, những cuộc chơi...

Khi Trần Quốc Đạt trở về nước là lúc cậu nhóc đó cuối THCS. Hắn ta vẫn âm thầm theo dõi cậu ta.

Tô Vân Du nổi da gà, đọc từng trang tự truyện có thể thấy tâm lý Trần Quốc Đạt rất vặn vẹo.

Tiếp đó hắn đến với trường A tất nhiên cũng bởi vì người mà hắn gọi trong tự truyện là "nhóc con" của hắn. Tất cả những việc hắn làm với những nam sinh kia chỉ vì bọn họ có nét nào đó giống "nhóc con". Tuy nhiên hắn cảm thấy rất chán, hắn muốn chờ nhóc con của mình lớn lên.

Mẹ nó chứ, Tô Vân Du thầm rủa trong lòng. Cô chịu gần hết nổi rồi, người viết ra từng câu chữ như thể này thì không biết tâm lý hắn ta biến chất đến mức độ nào. Tô Vân Du muốn kiện tên sáng tạo ra cái thế giới quan vặn vẹo này của hắn.

###

Chương này ta định viết dài ra nữa cơ nhưng hôm nay mệt mỏi quá.

Ai tiếp thêm sức mạnh giúp t đi. @_@

Có gì đóng góp các nàng cứ cmt. Ta sẽ tiếp thu và hoàn thiện.

Thân ái!