Quyển 4 - Chương 24: Võng du

Dưới ánh đèn đường, Đặng Hoàng Nhân yên lặng đứng cách Tô Vân Du không xa, ngay lúc này anh không nói sao với người con gái trước mặt.

"Ừm... ờ..."

"Có chuyện gì đâu nào, sao anh như gà mắc tóc thế" Tô Vân Du cười cười nhưng nụ cười này hoàn toàn không giống trước đây.

"Em không sao chứ?"

Đặng Hoàng Nhân muốn bước lên nhưng đôi chân anh khựng lại, muốn sẽ chia nhưng lại sợ làm người ta e ngại mình.

"Có việc gì được chứ,..." Tô Vân Du cụp mắt nhìn bóng của Đặng Hoàng Nhân Đổ trên mặt đường. "Anh biết từ lúc nào?"

"Cách đây mấy hôm"

Đặng Hoàng Nhân không hề nói dối, nếu Tô Vân Du là tình cờ tìm được manh mối ở trường thì Đặng Hoàng Nhân lại biết được một cách vô tình thông qua bức ảnh ở nhà của anh. Đôi khi mối quan hệ của con người ta trên đời lại lắm sự kinh ngạc, thế mới nói trái đất thật tròn.

Mẹ và bác của Tô Vân Du lại cùng câu lạc bộ trước đây mẹ anh tham gia. Gặp và biết nhau là duyên phận, mỗi mối quan hệ là một con đường.

Khi anh thấy ông cụ chờ cô trước cổng trường, anh đã đi theo, chẳng biết là do tò mò hay xuất phát từ việc quan tâm đến cảm xúc của cô.

"Em có muốn thông tin về ba của mình không?"

"Muốn biết nhưng lại không muốn biết. Nếu anh đã nghe những gì em nói với ông thì anh chắc cũng hiểu. Có đôi khi biết nhiều quá cũng không tốt, hạnh phúc là khi ta biết dừng lại đúng lúc." Tô Vân Du mỉm cười "em lảm nhảm nhiều quá có phải không"

Đặng Hoàng Nhân lắc lắc đầu, anh bước thêm mấy bước tiến tới trước mặt Tô Vân Du, không một chút do dự ôm cô vào lòng.

Tô Vân Du nhắm mắt lại suy nghĩ như có như không phiêu du về miền ký ức nào đó.

Không gian tĩnh lặng... tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp nhanh dần lên...

Cô không hề ghét bỏ cái ôm này mà còn có cảm giác quen thuộc.

"Là anh phải không?"

"Ừ, là anh"

Đặng Hoàng Nhân trả lời, dường như lúc này cảm giác của anh là anh mà cũng không phải là anh nhưng chỉ có một điều anh chắc chắn, anh thích người con gái này... không vì một lý do nào cả... chỉ đơn giản là thuộc về nhau.

"Ối..." một âm thanh vang lên từ phía sau Tô Vân Du "bọn trẻ bây giờ tự nhiên quá"

Có lẽ là tiếng của một bác gái trong chung cư.

Hai người buông nhau ra, xấu hổ nhìn chủ nhân âm thanh vừa rồi.

Lúc này bác gái đã đi được một đoạn, nhưng vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại hai bạn trẻ "tự nhiên" trước chung cư.

Trên mặt hai người đỏ lên như ráng chiều tà.

Đặng Hoàng Nhân bỏ hai tay vào túi áo lúng túng không biết mở lời như thế nào, rồi ánh mắt anh sáng lên, tay phải đưa ra trước mặt Tô Vân Du.

"Cho em này"

Kẹo... là loại kẹo xoắn bé bé, nhiều màu... cái loại mà lũ con nít thích ăn...

Khóe môi Tô Vân Du giật giật, Đặng Hoàng Nhân ơi là Đặng Hoàng Nhân...

Mặt Đặng Hoàng Nhân lại đỏ thêm đỏ, anh ngại ngùng thu tay lại nhưng Tô Vân Du nhanh tay hơn, cô đưa tay ra nắm gọn số kẹo đó.

"Đã cho em rồi mà" Tô Vân Du nháy mắt.

Nhìn cô cầm hết số kẹo, Đặng Hoàng Nhân nở nụ cười rạng rỡ lóa mắt người nhìn.

Trông nam chính đẹp trai, điềm đạm thế thối chứ thực ra nội tâm đã xoắn thành một cục nãy giờ.

Có đôi khi, trước một người mà bản thân mình không thể cư xử như bình thường, thậm chí có chút ngu ngốc, thế mới gọi là yêu.

"Em... em lên phòng đi"

Khóe môi Tô Vân Du giật giật lần hai, có vẻ như chỉ số tình cảm của người trước mặt này khiến cô không dám nhìn thẳng.

Tô Vân Du bình tĩnh gật đầu.

Khi cô chào tạm biệt Đặng Hoàng Nhân rồi quay đầu đi về phía cầu thang được mấy bước thì phía sau vang lên giọng nói.

"Buổi tổ chức của game em đi không?"

"Có" ngừng một lát rồi cô bổ sung thêm "tất nhiên là em phải đi rồi. Ắt hẳn rất thú vị"

Tô Vân Du tưởng tượng ra vẻ mặt sững sờ của từng người, bỗng nhiên cô cười thành tiếng.

"Bye bye anh... em lên nhà trước đây"

Ngay cả người gà mờ trong chuyện tình cảm như Đặng Hoàng Nhân cũng cảm thấy tâm trạng Tô Vân Du vui vẻ lạ thường.

Không hiểu sao anh chợt rùng mình.

"Chắc ngoài trời gió to" Đặng Hoàng Nhân tự an ủi bản thân.

Anh vừa cười vừa nhìn tòa chung cư trước mặt, ánh mắt đầy ấm áp.

***

Năm nay, buổi offline của game Giang Hồ lần đầu tiên tổ chức được tuyên truyền với phạm vi rộng, đầu tư về chất lượng chương trình cũng rất nhiều. Theo lịch trình, buổi offline được diễn ra trong một ngày, buổi sáng là thủ tục check in nhận quà và đăng ký phòng dành cho các game thủ ở xa, buổi chiều là giao lưu gặp mặt và đấu PK giữa trực tiếp giữa các game thủ nổi tiếng. Ngoài ra, còn có một khu vực có máy PK khác dành cho các game thủ muốn giao lưu và đấu trận giao hữu với nhau. Cuối cùng buổi tối là tiệc và gala dành cho các game thủ nằm trong bảng xếp hạng hoặc những game thủ có điều kiện đăng ký với công ty game.

Lần này công ty game chọn thành phố A làm nơi tổ chức sự kiện không chỉ về vị trí trung tâm, kinh tế phât triển mà quan trọng nhất nơi đây tập trung đông đảo người chơi game giang hồ và các game thủ lọt top chủ yếu ở thành phố này.

Đỗ Thùy Dương một tay cầm điện thoại lướt xem chương trình của buổi offline một tay cầm miếng bánh mì bỏ vào miệng, nhai không có chút gì gọi là thục nữ.

Trên màn hình điện thoại nào là hình ảnh của móc chìa khóa hình các tạo hình trong game giang hồ, nào là gối ôm chibi hình nhân vật... các hình ảnh dễ thương và bắt mắt chắc hẳn thu hút rất đông các game thủ nữ, thậm chí có những người chưa chơi game cũng muốn đến để săn một vài con.

"Buổi sáng chắc không đến được rồi"

Đỗ Thùy Dương lẩm bẩm, mặc dù buổi offline được tổ chức vào chủ nhật nhưng thật không may, buổi sáng hôm đó cô có lịch hẹn quan trọng với khách hàng.

...

Đỗ Thùy Dương mặc một chiếc đầm body màu đen, phối hợp với áo khoác lửng trông vừa quyến rũ lại vừa thanh lịch. Buổi gặp với khách hàng dài hơn so với dự kiến nên lúc này cô đến buổi offline đã gần 2 giờ chiều, thậm chí cô còn chẳng buồn thay quần áo. Thế nên trong rừng người tuổi teen, năng động trẻ trung trông cô hơi khác người, à không hơi giống nhân viên tổ chức sự kiện hơn là người chơi.

Cảnh tượng cô thấy lúc này là một rừng người, một biển người.

Ôi mẹ ơi, đông vậy.

Đó là suy nghĩ đầu tiên.

Suy nghĩ thứ hai chính là "quà lưu niệm"

CMN, phải nhanh chân không hết cmn quà thì tiêu.

Một giây trước quyến rũ là thế một giây sau y như một con hâm lao đầu vào dòng người. Nếu nhân viên của cô mà thấy được cảnh này chắc con mắt sẽ tròn không thể nào tròn hơn. Trưởng phòng à... chị phải giữ hình tượng.

"Đây là phần qùa dành cho những game thủ lọt top hoặc các game thủ có đóng góp lơn"

Đỗ Thùy Dương nhìn mô hình nhân vật phiên bản giới hạn trưng bày sau nhân viên đầy thèm thuồng. Mặc dù cô cũng là một tay chơi cứng nhưng chắc chắn không phải một người có tên trong danh sách được nhận này.

"Bạn có thể sang các gian hàng phía tây để nhận quà và giao lưu với người chơi cosplay"

Anh chàng nhân viên mỉm cười rận tình chỉ dẫn, một phần vì cô nàng trước mặt trông thật xinh đẹp và quyến rũ. Nhìn kìa, mông... rồi ngực... cmn, thật là quyến rũ.

Ngay lúc đó một người tiến về phía cậu nhân viên vừa đủ để che ánh mắt lộ liễu của cậu nhân viên.

Đỗ Thùy Dương không quá khó chịu với anh mắt đó bởi vì... có đẹp người ta mới nhìn.

Nhưng cô không khỏi quan sát chàng trai trước mặt.

Đó là một người khá cao, vai rộng, thân hình cân đối... nhìn đằng sau trông khá là... ngon.

Không thể không thừa nhận Đỗ Thùy Dương là sắc nữ... khụ khụ... là người yêu cái đẹp.

Cậu nhân viên bô lô ba la y như nhưng gì nói với Đỗ Thùy Dương.

"Tôi có tên trong danh sách"

Giọng của anh ta thật ấm áp...

Đỗ Thùy Dương nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Mời anh đưa mã code nhận quà đã gửi về mail được không ạ?"

Như nhận thấy ánh mắt của người phía sau, chàng trai quay lại nhìn Đỗ Thùy Dương.

Anh ta đeo kính, gương mặt đẹp trai, trông tầm xấp xỉ 30 tuổi. Trông vừa thư sinh lại vừa có vẻ chắc chắn.

Chuẩn gu cmnr.

Đỗ Thùy Dương bằng cái chắc trưởng phòng Marketing của mình, huy động vô vàn cách thức để... làm quen... nhưng...

"Ồ... tên anh thật đặc biệt"

Cậu nhân viên check xong mã code cười xã giao khen người đàn ông.

Người đàn ông thu ánh mắt, nhận lại điện thoại.

Nụ cười chuẩn quyến rũ của Đỗ Thùy Dương vẫn còn duy trì cho đến khi cô liếc tới màn hình check code của gian hàng.

Người chơi "Thấy gái là sáng mắt" đầy chói lọi.

CMN....

***

Tg

Có ai đoán được Thùy Dương là ai k?

Phải dùng điện thoại để viết đó... lâu quá trời....