Chương 3: Lộ ra cách hoa kiều diễm

Trong phòng âm trầm tối tăm, sau khi cởi hết quần áo trên người ra Lâm Thiến Thiến liền cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cảm giác ớn lạnh khiến da gà cô dựng đứng lên, Lâm Thiến Thiến đốt một đống lửa trên bãi đất trống trong phòng, lúc này mới cảm nhận được không khí xung quanh có chút ấm áp, cô ăn một chút đồ ăn vặt để lót dạ, vì đã hoạt động nhiều cả một ngày, cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, liền nằm lên trên giường, mệt mỏi cuộn tròn thân thể trần trụi của mình trong không khí, sau đó nhắm mắt lại.

Bên ngoài mưa gió, sấm sét không hề yếu đi chút nào, củi trong phòng phát ra tiền kêu lách tách, trong lòng Lâm Thiên Thiên thầm cảm thấy sợ hãi, rõ ràng là trong phòng không hề có người, nhưng Lâm Thiến Thiến lại cảm thấy dường như đang có một ánh mắt đang theo dõi mình, làm cho lưng cô phát lạnh cả lên, cô tự trấn an bản thân mình, thôi miên suy nghĩ của mình, cô là một người phụ nữ sống trong thế kỷ hai mươi mốt - một thời đại mới phát triển, cô là người sống theo chủ nghĩa vô thần nên tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện ma quỷ có thật, vậy nên chớ tự mình dọa mình.

Không biết qua bao lâu, đống lửa mà ban đầu Lâm Thiến Thiến đốt đã tắt ngúm, ngay cả đèn dầu cô bật cũng đã cạn dầu, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ thỉnh thoảng mới được chiếu sáng bởi những tia sét lóe lên bên ngoài trời, Lâm Thiến Thiến đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê…

Trong không khí có một mùi hương khiến toàn thân cô vô cùng dễ chịu, khiến cho cô không nhịn được mà buông lỏng cơ thể, cô hơi mở chân ra, để lộ ra một vùng lông tóc rậm rạp, hình ảnh kiều diễm ướŧ áŧ, và một cánh hoa kiều nộn chưa từng bị người khác khai phá. Mà viên trân châu thủy nộn được giấu ở bên trong khe núi kia, đột nhiên rung động một chút, giống như đã bị thứ gì đó đánh động.

"A..." Một cỗ tê dại kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khiến Lâm Thiến Thiến phát ra một tiếng rêи ɾỉ, lúc mà miệng của cô vừa mở ra, đột nhiên một đầu lưỡi mềm mại, trơn trượt như tơ lụa xông vào, quấn lấy đầu lưỡi thơm ngọt của cô, quấn chặt lấy, từ chậm đến nhanh, triền miên mυ"ŧ thỏa thích, đầu lưỡi không ngừng thúc đẩy, sinh ra một tia chất lỏng màu bạc.

"Ah?... ừm… a..." Sự lạnh lẽo mà cái lưỡi mang lại đã lập tức đánh thức cô khỏi cơn mê man.

Một chương của tác giả này khá ngắn, tui đang phải thêm chữ phụ nè!!!

Cầu donate và đề cử!!!