Chương 2: Bán di nương

Khúc Thanh Ngôn trở lại khách điếm, trả cho tiểu nhị hai đồng tiền, không tới một khắc thùng nước nóng còn bốc khói trắng được đặt trong phòng

Nàng khoá chặt cửa, trong ngoài kiểm tra thật kỹ, lúc này mới đem y phục từng cái từng cái cởi ra, nhanh nhẹn chui vào trong thùng tắm, thả lỏng cơ thể, hai mắt lim dim trong đầu thì thầm nhẩm tính chuyến này tới tỉnh phủ hao phí bao nhiêu bạc

Khúc Bá Trung ở Bình huyện nguyên bản là chính thất phẩm Tri huyện, nhẽ ra cả nhà bọn họ ngày ngày trôi qua thư thái thoải mái mới phải, nhưng ngặt nỗi sĩ phu tử của Đại Minh lại lấy chuyện trái ôm phải ấp, dưỡng đào kép làm thú vui, vị phụ thân xui xẻo kia của nàng tuy không có đam mê long dương kia nhưng hễ thấy mỹ nhân thì bước cũng không bước nổi

Trong hậu viện có thêm ba vị di nương gần mười vị thông phòng, chút xíu bổng lộc kia sao có thể gánh nổi bút sinh hoạt phí này, Tần thị, cũng chính là vị mẫu thân giữa đường nhặt được của nàng, đáy hòm có chút của hồi môn đơn bạc qua mấy năm cũng bị vét bằng sạch

Phí ăn ở trong khoảng thời gian ở tỉnh phủ tham gia Tuế khảo còn là do nàng nhân lúc để tang, nhốt mình trong phòng, vụиɠ ŧяộʍ soạn thư, chép kinh thuê mà kiếm được

Tuế khảo năm nay cùng với Khảo hạch năm sau, nếu đều qua thì năm sau nữa có thể tham dự Đại khảo rồi, để tham gia Đại khảo, phí ăn ở, lộ phí, phí bút mực đều tự chuẩn bị, nơi nào cũng cần bạc, nếu như không trở thành Lẫm sinh ... Khúc Thanh Ngôn lại nghĩ đến lúc ở trong trường thi bị quan Đề học đại nhân hỏi danh tính, lòng liền phiền muộn

Trên người không có đủ bạc, nàng cũng không dám ở lại Tế Nam phủ lâu, tìm xe bò về Bình huyện, trả cho phu xe mười đồng tiền liền ôm giỏ thi nhảy lên

“Khúc tú tài, sau đợt thi này, ngài sẽ trở thành Lẫm sinh của Bình huyện chúng ta sao?” Phụ xe tươi cười ra mặt, đối với Khúc Thanh Ngôn đặc biệt cung kính

Nàng thuở thiếu niên đã trở thành tú tài, năm đó thi huyện mấy phen đều đạt hạng nhất, lúc lên sân có nhạc công diễn tấu khích lệ, vô cùng uy phong, đỗ đầu bảng bốn vòng thi huyện, còn chưa tham gia thi phủ cùng thi viện đã ngầm được công nhận là tú tài, khi đó, nàng ở Bình huyện ngẫm nhiên là người có một không hai, tiền đồ sáng lạn

Ai cũng biết Tri huyện đại nhân có một vị trưởng tử có tài học song toàn

Nàng hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng hơi có chút cảm khái, trên mặt vẫn là nụ cười ôn tồn đáp: “Thiên mệnh, không ai nói trước được điều gì”

“Sao lại không chính xác được, Khúc phu nhân từ sáng sớm đã thông tri cho mọi người biết cả, sau này ở huyện hễ trong nhà có người muốn khảo tú tài, đều phải nhờ cậu làm người bảo đảm đấy” Người đánh xe chả kiêng nể gì, giọng cứ oang oang, một xe đầy người nghe vậy không khỏi hướng ánh mắt vào Khúc Thanh Ngôn

Khúc Thanh Ngôn vô lực đỡ trán, không biết làm thế nào cho phải đối với người mẹ nhặt được giữa đường này

“Mẫu thân đây là trong lúc rảnh rỗi cùng các vị nói đùa mấy câu, không thể coi là thật, không thể coi là thật”

“Thế nào liền không coi là thật, chúng ta một lòng ngóng trông Khúc tú tài lần này có thể thi đỗ, mẫu thân ngươi còn nói đến lúc đó sẽ để ngươi giảng bài miễn phí cho bọn nhỏ đấy”

Khúc Thanh Ngôn càng đùn đẩy, phu xe lại càng gấp, giọng ngày càng to, Khúc Thanh Ngôn chỉ thấy trong tai ong ong, mệt mỏi chả buồn tranh cãi nữa, mặc hắn muốn nói gì thì nói

Từ Tế Nam phủ về Bình huyện, cả lộ trình đi trên quan đạo cũng hao phí gần bốn canh giờ, tận khi xe bò vào huyện, Khúc Thanh Ngôn có cảm giác mông mình sắp đổi chủ đến nơi rồi

Sau khi Khúc Bá Trung qua đời, Tần thị từng viết phong thư gửi đến Khúc gia ở Hà Nam bày tỏ mong muốn được trở về, thế nhưng Khúc gia lão phu nhân hồi thư bảo bọn họ ở lại Bình huyện túc trực linh cữu cho Khúc Bá Trung, đợi qua tang kỳ lại bàn

Mùa hè, sau khi hết kỳ để tang, Tần thị lại nhờ người đưa thư cho Khúc gia, kết quả mãi đến khi nàng tham gia Tuế khảo ở Tế Nam phủ còn chưa thu được hồi âm, Khúc Thanh Ngôn cũng không dám đem mạng nhỏ toàn bộ gửi gắm vào Khúc gia, nàng lưng cõng giỏ thi, lê đôi chân tê mỏi chậm rãi trở về, vừa đi vừa nghĩ nếu bài thi bị hủy thì phải giải thích với Tần thị như thế nào

“Các ngươi buông ta ra, buông ta ra, Trần Liên Tâm ngươi có tư cách gì bán ta đi! Ta mặc dù chỉ là một di nương, nhưng ta cũng có công giúp lão gia khai chi tán diệp, ngươi dựa vào gì đối xử với ta như thế?”

Khúc Thanh Ngôn mang tâm tình phức tạp tới trước đại môn, còn chưa thu xếp tâm tình tốt liền nghe thấy trong viện phi thường hỗn loạn, nàng giơ tay đẩy cửa viện ra, một chiếc giày thêu xuyên qua khe cửa, trực tiếp đập lên mặt nàng

“Đây là đang làm gì” Khúc Thanh Ngôn vội bước vào rồi đem đại môn đóng kỹ, chặn cả đám hàng xóm đến xem náo nhiệt ở bên ngoài

Tần thị hai tay chống nạnh đứng giữa chính viện, thấy Khúc Thanh Ngôn vào cửa cũng chỉ nhìn lướt qua, không để ý đến câu hỏi của nàng, tay phải giương lên chỉ thẳng Trần di nương

“Cũng chỉ là thϊếp thất, năm đó ngươi tranh giành cùng ta như thế nào, ngươi thổi gió bên gối, oan uổng ta như thế nào, hiện tại gia không còn, ngươi nghĩ ta còn có thể giữ lại ngươi?”

Khúc Thanh Ngôn thoáng nghe đã hiểu, Tần thị đây là lại muốn quay lại nghề cũ rồi

Khúc Bá Trung qua đời không bao lâu, bà đã vội tìm đến mẹ mìn đem hậu viện toàn mỹ nhân của Khúc Bá Trung bán hết

Có thể lọt vào mắt của Khúc Bá Trung nào phải hạng dong chi tục phấn, tiền bán bọn họ không chỉ mua được sân viện này mà còn dùng để giải quyết sinh kế của các nàng trong hai năm qua, chỉ là Tần thị hồi chưa xuất giá cũng được coi là quan gia đại tiểu thư, một chút ủy khuất cũng chưa từng trải qua, chi tiêu không có tính toán, tiền ra như nước. Năm ngoái, lúc nàng cần bạc đi thi, trong tay Tần thị đã không còn một đồng

Nàng trên đường về vẫn còn lo nghĩ nên làm gì kiếm tiền nuôi gia đình, nghĩ trước nghĩ sau lại không nghĩ đến Tần thị lại hành động nhanh như vậy, không còn tiền liền đi bán di nương, đây thật đúng là con đường phát tài nhanh nhất

Khúc Thanh Ngôn ngẩn người nghe Trần thị cùng Tần đi nương mắng nhau, “Gia không còn, hai năm qua ta cũng không dựa vào ngươi đến nuôi ta, ngươi lại dựa vào cái gì bán ta, ngươi chính là không sinh được, lòng đố kỵ ta có phải không?”

Lời này của nàng triệt để chọc tức Tần thị, “Ngươi cái loại tiểu kỹ nữ, ngươi cho ngươi là loại tốt gì, thật coi mình sinh được nhi tử? Sinh ra lại như thế nào? Còn chưa đến mấy ngày đã chết rồi, ngươi còn ở trước mặt ta đắc ý cái rắm”

Quả thực càng nói càng không ra thể thống gì, Khúc Thanh Ngôn rất sợ Tần thị bị Trần di nương chọc điên, nàng vội bước lên phía trước kéo Tần thị, “Nương, bên ngoài đang có không ít người muốn xem náo nhiệt đâu, ngài bớt nói vài câu đi”

“Xem náo nhiệt? Nhìn thì nhìn, ai sợ ai! Tiểu kỹ nữ này thân phải túc trực bên linh cữu mà còn mỗi ngày trang điểm xinh đẹp, không phải muốn hồng hạnh vượt tường, thông đồng với dã nam nhân bên ngoài thì là gì, ta giờ liền bán nàng vào kỹ viện, vừa hay đúng ý của nàng”

Trần di nương khí tức công tâm, gào lên “Ta khinh! Ngươi điêu ngoa! Túc trực linh cữu cho gia, vải bố khăn voan che hơn nửa khuôn mặt, quần áo cũng là vải thô cùng với váy dài may dở, này thì xinh đẹp chỗ nào, ngươi nhìn ta không vừa mắt thì để ta đi, ngươi dựa vào đâu bán ta?”

“Dựa vào đâu? Dựa vào ta chính là đương gia chủ mẫu, dựa vào ta nắm trong tay giấy bán thân của ngươi, ngươi coi ngươi là ai mà dám đứng trước mặt ta hô to gọi nhỏ?”

Tần thị trong lúc nói chuyện đem giấy bán thân Trần di nương ký năm mới vào phủ mang ra, đưa cho mẹ mìn đứng bên cạnh, Trần di nương tức muốn điên lên, mắt thấy không thể lý luận với Tần thị, quay đầu nhìn sang Khúc Thanh Ngôn

“Ngôn ca nhi từ nhỏ văn chương hơn người, năm sau là chuẩn bị thi Đại khảo đúng không? Ngôn ca nhi có từng nghĩ tới nếu như mẫu thân ngươi cứ như vậy bán ta, ngày sau ngươi không trúng cử cũng thôi đi, một khi trúng cử, bị người vạch trần ngươi vì chuẩn bị lộ phí đi thi mà bán di nương của phụ thân, sẽ là kết quả gì?”

Loại vết nhơ này nếu lộ ra trong lúc yết bảng, thì đời này nàng cũng đừng nhắc tới công danh sự nghiệp

Khúc Thanh Ngôn nguyên bản còn muốn đứng ngoài xem náo nhiệt, nàng bị Trần di nương uy hϊếp như thế, nàng lần đầu tiên nghiêm túc, nhìn sang

“Trần di nương có ý gì?”

“Ngươi quan tâm đến nàng làm gì, hôm nay cho dù như thế nào nương cũng bán nàng, nàng nghĩ nàng đáng giá bao nhiêu, ta cho ngươi biết Trần di nương, ngươi trong mắt ta cùng lắm cũng chỉ ngang giá hai kiện trang sức của Phác Trác phường, bán ngươi từ đầu đến cuối là chủ ý của ta, cùng nhi tử ta thì có quan hệ gì?”

“Thật không liên quan? Nhi tử của ngươi? Ngươi khinh ta không biết năm đó ngươi làm ra chút thủ đoạn gì hay sao?”

Trần di nương lúc này đã từ bỏ giãy dụa, lạnh lùng nhìn mẹ con các nàng, ánh mắt nàng đảo qua trước ngực Khúc Thanh Ngôn, ý uy hϊếp không cần nói cũng biết

Khúc Thanh Ngôn khi xuyên tới nơi này, phát hiện mình bị chê giấu thân phận vẫn luôn chú ý, ở triều đại như thế này có thể làm “nam nhân” so với làm nữ nhân thì may mắn hơn rất nhiều, ít nhất không cần lo lắng có một ngày từ một tiểu thư quan gia thành người đàn bà chanh chua giống Tần thị

Chỉ mỗi nàng chú ý lời nói việc làm cũng không có tác dụng gì, lúc nàng xuyên qua thân thể này cũng đã tám tuổi, trong tám năm đó, nguyên chủ có lộ thân phận chân thật hay không nàng cũng không thể biết được

Nếu như Trần di nương quả thật biết thân phận thật của nàng, cứ như vậy thả nàng ta ra khỏi phủ cũng là một chuyện phiền toái

Nàng còn đang do dự, Tần thị lại không chút do dự nào đem khế ước bán thân của nàng ném vào tay mẹ mìn, lại đoạt lấy ngân phiếu từ trong tay mẹ mìn, “Thủ đoạn? Thủ đoạn gì? Ngươi cho là cứ ở đó khoa môi múa mép thì doạ được ta? Ta nói hôm nay bán ngươi thì nhất định không đợi đến ngày mai. Vương bà tử, nàng đã là người của ngươi, ngươi muốn xử trí nàng như thế nào cùng Khúc gia không còn bất cứ liên hệ gì nữa”

“Tần Liên Tâm, ngươi sẽ không được chết tử tế”

Trần di nương bị Vương bà tử trói lại, còn chưa nói xong đã bị nhét bố khăn cứng miệng, ú a ú ớ bị mang đi