Chương 2.2: Chân Tình Rẻ Mạt

Sau khi Thẩm lương đệ rời đi, Tiêu Cẩm Ngôn nói: “Thuật đọc tâm cũng không mất linh, ý nghĩ trong lòng Thẩm lương đệ ta có thể nghe được. Vì sao chỉ có nội tâm của Thẩm phụng nghi là ta không nghe thấy?”

Lục Chiêu Diễn nói: “Vi thần muốn gặp Thẩm phụng nghi.”

Tiêu Cẩm Ngôn là người thông minh, làm sao lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Chiêu Diễn.

“Ngày mai, ngươi cùng bổn cung đến Tích Vân Các.”

...

“Đi theo vị chủ tử động một tí là đắc tội thái tử này, thật đúng là xui xẻo mười tám đời.”

“Cuối cùng có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”

Trong mắt Xuân Đào, Tiểu Phúc Tử bọn họ, Thẩm phụng nghi đã không có khả năng trở mình, tự nhiên không sợ đắc tội nàng.

Xuân Đào đắc ý nhìn về phía Xuân Hỉ: “Xuân Hỉ, bây giờ ta sẽ đến chỗ của Thẩm lương đệ, về sau chúng ta cũng không còn gặp mặt. Tiêu Hương Các, nơi đó có quỷ a, ngươi và Thẩm phụng nghi tự giải quyết cho tốt.”

Xuân Hỉ tức giận, bất bình nói: “Chủ tử ngày thường đối đãi các ngươi không tệ, bây giờ rời đi, các ngươi cần gì phải nói lời mai mỉa?”

Xuân Đào hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta cũng không ngu ngốc như ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ phải khóc.”

Tiểu Phúc Tử hừ khẽ nói: “Đi thôi, ta cũng muốn đến chỗ Từ lương viện làm việc vặt, so với đợi ở Tích Vân Các này thì tốt hơn nhiều.”

Hai người cười ha hả rời khỏi Tích Vân Các.

Thẩm Sơ Vi cắn hạt dưa, nhìn qua cửa sổ, thu hết một màn vừa rồi vào trong đáy mắt. Loại tiểu nhân hám lợi này cho dù có lưu lại cũng không phải chuyện tốt.

Xuân Hỉ đi vào, thấy Thẩm Sơ Vi lại ngồi cắn hạt dưa, không khỏi sốt ruột: “Tiểu chủ, ngươi còn có lòng dạ thanh thản cắn hạt dưa? Không suy nghĩ biện pháp sao? Tiêu Hương Các là nơi bị quỷ ám a.”

“Đừng lo lắng.” Thẩm Sơ Vi tiếp tục cắn hạt dưa.

“Như thế nào có thể không lo lắng? Tích Vân Các tuy rằng xa xôi, nhưng so với Tiêu Hương Các thì tốt hơn nhiều. Tiểu chủ không sợ quỷ ư?”

“Quỷ thì có gì đáng sợ, lòng người mới đáng sợ.”

Xuân Hỉ muốn nói, cô rất sợ!

Xuân Hỉ nhìn Thẩm Sơ Vi cắn hạt dưa một hạt lại một hạt, “Không đúng a, tiểu chủ, hạt dưa này ở đâu ra a? Không phải thái tử cấm không cho đưa đến sao?”

“Ách!”

“… Đừng quản hạt dưa, chúng ta đi xem thử dâu tây chín chưa.”

Thẩm Sơ Vi thu thập xong vỏ hạt dưa, liền đi hậu viện.

Tích Vân Các vốn là một cái sân bỏ hoang, ưu điểm duy nhất chính là đất trống nhiều, thổ nhưỡng cũng tốt.

Nàng đều dùng để trồng rau.

Cà chua, anh đào, dâu tây các loại.

Đây là những hạt giống được tạo ra từ thành quả nhiều năm nghiên cứu khoa học, có tỷ lệ sống sót cao, dùng nước linh tuyền tưới, sang năm liền có thể ăn được hoa quả theo mùa.

Mặc dù không được sủng ái nhưng những cái này cũng coi như là lạc thú.

Thẩm Sơ Vi đi đến trước giá gỗ, bên trên có mấy chục chậu hoa, trong đó có năm bồn dâu tây, năm bồn cà chua.

Cà chua kết không ít trái, đều đã đỏ một nửa, tiếp qua hai ngày liền có thể hái xuống nấu canh cà chua trứng, làm món trứng xào cà chua.

Ánh mắt nàng chuyển qua mấy bồn dâu tây, quả quả căng mọng, đỏ rực.

“Chín rồi.” Nàng mỉm cười, cầm kéo thật cẩn thận đem dâu tây cắt xuống bỏ vào trong giỏ.

Hái xong dâu tây, Xuân Hỉ liền cầm đi rửa sạch.

Thẩm Sơ Vi nằm trên trưởng kỷ mềm mại ở hành lang, dùng ngón tay thon dài cầm một quả dâu tây nhét vào miệng, cắn một nửa. Rốt cuộc nàng cũng ăn được dâu tây mình hằng mong ước, thật là vui vẻ.

“Tiểu chủ, người thêu một cái túi thơm đưa cho thái tử điện hạ, nói không chừng thái tử sẽ vui vẻ, chúng ta cũng không cần phải đi Tiêu Hương Các nữa.”

“Nữ nhân muốn thêu túi thơm cho thái tử có rất nhiều, không riêng ta một cái. Lại nói, ta thêu hắn cũng chướng mắt, vẫn là đừng lãng phí thời gian.”

Chủ tớ hai người nói chuyện, một chữ không sót đều truyền đến tai Tiêu Cẩm Ngôn. Trong lòng hắn hừ lạnh.

Coi như Thẩm phụng nghi ngươi có giác ngộ.

Chỉ là khi nghe đến câu cuối cùng kia, ánh mắt hắn hơi đổi.