Chương 17.1: Điện Hạ Tới Ăn Chực

Tích Vân Các.

Thẩm Sơ Vi lấy một sợi dây buộc tóc màu đỏ rồi thắt cái nơ con bướm ở trên cổ Tuyết Đoàn.

Nàng xem xét, đánh giá trái phải, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

“Hì hì, như này thì càng dễ thương.”

Đôi mắt màu xanh lam của Tuyết Đoàn mở thật to, nghi hoặc nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Vi.

Xuân Hỉ ngó cái nơ con bướm trên cổ Tuyết Đoàn một hồi, đề nghị: “Tiểu chủ, người có thể mượn cớ đưa Tuyết Đoàn trở về để đi gặp điện hạ, rèn sắt khi còn nóng, sớm một chút mang thai bảo bảo.”

Thẩm Sơ Vi dùng sức lắc đầu: “Bản thân ta vẫn còn là bảo bảo đây.”

Xuân Hỉ tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu chủ, có không ít nữ tử ở tuổi của người đã làm mẹ rồi, mẫu bằng tử quý, cho dù không đảm đương nổi vị trí hoàng hậu, làm quý phi cũng không tệ.”

Thẩm Sơ Vi hỏi lại: “Vì cái gì không phải tử bằng mẫu quý?”

Ách!

Xuân Hỉ tiếp tục dỗ dành: “Tiểu chủ, người xem chỗ cơm trưa và bánh ngọt hôm nay, được điện hạ sủng ái, mỗi bữa đều sẽ có thịt ăn.”

Thẩm Sơ Vi nhấp một ngụm trà nóng, “Hôm nay ăn thịt có hơi ngán, ăn hai bữa đồ ăn chay cũng không tồi.”

Xuân Hỉ: “Qua hai ngày nữa người không muốn ăn thịt?”

“Chờ khi nào muốn ăn lại nói.”

Xuân Hỉ đã dành cả đêm để ôn lại các loại tình tiết cung đấu nhằm phát huy hiệu quả sử dụng.

Kết quả chủ tử nhà cô lại không thèm để ý.

Cung đấu?

Một mình cô làm sao đấu?

...

Lưu công công vừa truyền thiện xong, Thẩm Minh Châu lập tức đi đến, canh thời gian thật khéo.

Thẩm Minh Châu mang theo dáng vẻ tươi cười tiến lên hành lễ: “Thần thϊếp thỉnh an điện hạ.”

Tiêu Cẩm Ngôn khẽ liếc Thẩm lương đệ một thân xiêm y mỏng manh, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, giọng nói lãnh đạm xa cách: “Miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.” Thẩm Minh Châu tiến lên mấy bước, tiếp nhận hộp thức ăn từ trong tay Thu Cúc, lần lượt lấy từng món ngon bên trong bày ra ở trước mặt Tiêu Cẩm Ngôn.

Đôi mắt xinh đẹp ngượng ngùng nhìn Tiêu Cẩm Ngôn, đôi môi đỏ mọng khiêm tốn nói: “Điện hạ, đây là thần thϊếp tự mình xuống bếp làm, ngài nếm thử xem, nếu không tốt lần sau thần thϊếp sẽ cải thiện.”

Trong lòng lại hết sức tự tin, đầu bếp của nàng chính là đầu bếp nổi danh khắp kinh thành, trù nghệ cao minh, khẳng định điện hạ sẽ ưa thích.

Tiêu Cẩm Ngôn nghe thấy ý nghĩ trong lòng nàng, vẻ mặt điềm tĩnh nói, “Trù nghệ của Thẩm lương đệ không tồi.”

Thẩm Minh Châu vui mừng ra mặt: “Tạ điện hạ khích lệ.”

Tiêu Cẩm Ngôn tiếp tục: “Hai ngày nay khẩu vị của mẫu hậu không được tốt, không thích ăn đồ ăn do Ngự Thiện Phòng nấu, ngươi đi qua làm mấy món ngon cho mẫu hậu nếm thử.”

Nếu ngươi đã thích ôm kỹ năng nấu nướng của người khác, vậy thì đi qua chỗ mẫu hậu để thể hiện đi.

Thẩm lương đệ ngây người tại chỗ, nàng bất quá là vì muốn lấy lòng điện hạ mới nói chính mình tự thân xuống bếp, thực tế nàng nảo có biết trù nghệ?

Nếu như đi đến chỗ hoàng hậu, phải thể hiện kỹ năng nấu nướng, chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao?

“Điện hạ, trù nghệ của thần thϊếp khó mà đến được nơi thanh nhã, mẫu hậu là thân thể thiên kim, thần thϊếp...”

Tiêu Cẩm Ngôn lạnh giọng đánh gãy: “Thẩm lương đệ không cần khiêm tốn, bổn cung thấy những món ăn này làm rất tốt, mẫu hậu sẽ thích.”

“... Thần thϊếp lĩnh mệnh.” Bất đắc dĩ, Thẩm Minh Châu đành phải đồng ý. Trong lòng lại nhịn không được oán trách, điện hạ thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, mười ngón tay ta không dính dương xuân thủy*, thế mà lại bảo ta đi nấu cơm hầu hoàng hậu?

*mười ngón không dính nước mùa xuân, ý chỉ những tiểu thư đài các không phải làm việc nặng nhọc của hạ nhân

Ta tốn nhiều tiền bảo dưỡng tay là dùng để làm cơm sao?

Tiêu Cẩm Ngôn liếc nhìn đôi tay đã bỏ ra rất nhiều tiền để bảo dưỡng của Thẩm lương đệ, đáy mắt không có một tia thương tiếc, “Nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi.”

Đêm nay Thẩm Minh Châu vốn muốn thị tẩm, làm sao có thể tay không mà về?

Nàng cố ý cúi thấp người, phô ra vòng một đầy đặn của mình, dịu dàng nói: “Điện hạ, thần thϊếp bồi ngài dùng bữa tối được không?”