Chương 7

Đầu tiên thân phận của tôi đã được làm rõ, mẹ của Phí Nam Xuyên không có phản đối gì về tình huống này, tôi thật tự nhiên ở lại trong nhà của bọn họ. Ngày hôm sau khi tôi vừa đến đây, Phí Nam Xuyên liền sai người trồng rất nhiều hoa bách hợp ở trong hoa viên. Kỳ thực làm như vậy đối với việc phát triển của hoa rất không khoa học, nhưng sau khi được tôi tỉ mỉ chăm sóc, một mảnh vườn hoa bách hợp kia đã có dấu hiệu khởi sắc.

Tôi kích động kéo Phí Nam Xuyên đến thưởng thức, anh ấy sau khi nhìn thấy chúng cũng rất vui vẻ, còn ghé vào bên tai của tôi nói: "Chờ đến khi hoa mở chúng ta sẽ làm hôn lễ nhé."

Điều này khiến cho tôi không khỏi cẩn thận suy nghĩ nhiều thêm mỗi khi chăm sóc cho vườn hoa.

Trí nhớ của tôi trước sau vẫn tệ như vậy, Phí Nam Xuyên nói với tất cả quản gia trong nhà rằng mỗi khi gặp mặt hãy tự giới thiệu tên họ với tôi, cứ như vậy tôi sẽ tránh được một ít xấu hổ.

Mẹ của Phí Nam Xuyên trước sau có đến đây vài lần, nhưng biểu tình mỗi khi gặp tôi thoạt nhìn cũng không được tốt lắm. Hoặc là âm trầm, hoặc là tức giận. Tình cảnh này khiến tôi không khỏi có chút sợ bà ấy, nhưng Phí Nam Xuyên đã an ủi tôi rằng, "Thả lỏng đi, em không cần phải sợ."

Tôi gật đầu, tận lực cố gắng cùng ngồi ăn trên bàn cơm với bà ấy. Ngày đó sau khi ăn cơm xong bà ấy bảo tôi cùng đi dạo vườn hoa với mình, nhưng những gì bà ấy đã nói lại không có chút liên quan gì đến hoa, bà ấy hỏi tôi rằng: "Cô vẫn nhớ tôi chứ?"

Tôi khẽ giật mình, nhưng vẫn là chậm rãi lắc đầu. Bà ấy rốt cuộc cũng cười lạnh, "Tốt nhất là cô đừng nên gạt tôi."

Tôi hoảng hốt, không cẩn thận liền đυ.ng trúng bàn ăn của hoa viên, tiếng rơi vỡ thanh thúy của ly thủy tinh khiến cho tôi giật mình. Hai tay tôi lạnh lẽo trong lúc nhất thời không biết mình phải nên làm gì. Quản gia tiến lên vội vàng kéo tôi qua một bên, nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của tôi liền đưa cho tôi một ly nước ấm.

Không hề ngoài ý muốn, đêm hôm đó tôi lại phát sốt. Trước khi ngất đi tôi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phí Nam Xuyên, tôi muốn mở miệng trấn an anh ấy nhưng lại không đủ khí lực, chờ đến khi tỉnh lại tôi đã nằm ở trong bệnh viện.

Phí Nam Xuyên ghé vào đầu giường của tôi, bên môi đã mọc ra một tầng râu xanh nhạt. Hiển nhiên anh không quen ngủ ở nơi này, tôi chỉ khẽ cử động một chút anh đã liền tỉnh dậy. "A Chi, em đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Tôi cười gật đầu, anh ấy liền ôm tôi vào lòng. Phí Nam Xuyên hỏi: "Có muốn ăn cái gì không?"

Tôi khẽ suy nghĩ, sau đó nghịch ngợm nói: "Chỉ cần là đích thân anh làm, món nào cũng đều được cả."

Phí Nam Xuyên sủng nịch vỗ mặt tôi, nhẹ giọng nói: "Vậy anh về nhà trước làm đồ ăn cho em, em ngủ thêm một lát nữa đi."

Nhìn theo hướng anh ấy rời đi toàn thân của tôi rốt cuộc cũng không trụ được nữa, nước mắt cứ như mưa dần rơi xuống. Tôi đã nhớ lại một ít chuyện quá khứ, nhớ đến quãng thời gian đen tối khi tôi vừa được mười tám tuổi năm ấy.

Ngày hôm đó tôi vẫn như thường lệ đi đến trường, vừa vặn khi đi ngang qua một cửa tiệm bán hoa mới khai trương thì một đóa hoa bách hợp đã hấp dẫn sự chú ý của tôi. Hoa bách hợp vốn chỉ có màu trắng nhưng không biết đã nhuộm phải màu gì mà lại có chút màu hồng phấn.

Tôi đi vào cửa tiệm hỏi ông chủ rằng hoa này bao nhiêu tiền, ông ấy cao thấp đánh giá tôi, mặt mũi hiền lành nói: "Tặng cho cô đấy."

Tôi có chút kích động, vội vàng nói lời cảm ơn với ông ấy. Ông ấy vẫn như cũ cười khoát tay với tôi, thuận tiện còn mời tôi đi tham quan vườn hoa bách hợp của mình. Tôi rất tò mò liệu một vườn hoa chỉ toàn là bách hợp thì sẽ đẹp đến thế nào, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm nên tôi liền đồng ý với ông ấy.

Nhưng mới vừa đi đến hậu viện, không đợi tôi kịp nói chuyện thì một cái bao tải đã trùm xuống đầu tôi sau đó tôi liền hôn mê bất tỉnh. Chờ đến khi tỉnh lại tôi cúi đầu nhìn thì phát hiện mình đã bị người khác bắt mặc một bộ quần áo hở hang lên người, tôi đang bị đặt trên đài triển lãm…

Đó là những năm tháng khiến tôi không hề muốn nhớ lại. Ban ngày bị người ta nhốt vào lều hoa, đến tối lại bị c.ư.ỡ.n.g c.h.ế đưa đến hậu viện cho mọi người ‘thưởng thức’.

Những vị khách ngắm hoa tùy ý sờ soạng trên người tôi, bức bách tôi làm ra các loại động tác mà bọn họ muốn. Bọn họ gọi tôi là hoa khôi, nếu như muốn sở hữu tôi thì bọn họ phải dựa vào đấu giá. Khi đó mỗi ngày tôi đều bị bọn họ cho uống một loại thuốc, sau khi uống nó tôi liền không còn sức lực để giãy dụa nữa, thậm chí đầu óc cũng bắt đầu trở nên đần độn.

Những ngày sau cũng đã xuất hiện thêm vài cô gái bị lừa đến cửa tiệm bán hoa này. Chúng tôi đều không có cơ hội để nói chuyện riêng với nhau, chỉ có thể chạm mặt nhau khi lên và xuống đài sân khấu.

Không đến vài ngày sau một t.h.i t.h.ể nữ đã được đưa đến trước mặt chúng tôi, lão chủ tiệm bán hoa khuôn mặt đáng ghê tởm nói: "Nếu như ai đó lại có tâm tư muốn trốn đi thì đây là kết cục của kẻ đó."

Tôi nhìn ánh mắt trừng thật to của cô gái ấy, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Chờ đến buổi tối tôi liền nhận mệnh nghe lời bọn họ thêm vài phần. Tôi phối hợp uống thuốc, tranh thủ thời điểm không có ai liền nhanh chóng nôn ra ngoài. Nhưng điều này cũng dự báo cho tôi biết rằng tôi sắp phải đối mặt với những chuyện không hay sắp xảy ra.

Nghe nói hôm nay cửa tiệm bán hoa sẽ có một nhân vật quan trọng đến đây, thậm chí người trong cửa tiệm cũng đã đến đông đủ. Vì thế đó là lần đầu tiên tôi gặp được Phí Cương, ông chủ của mười mấy cửa tiệm bán hoa trong khắp cả nước.

Lão ta cùng với vị khách quan trọng trong truyền thuyết đã đem trói chặt hai tay và chân của tôi lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng treo lơ lửng lên không trung, dây thừng trói tôi đến đỏ bừng. Phí Cương nịnh nọt nói: "Ngài có thể thưởng thức rồi."

Nói xong liền có người gỡ trói dây thừng của tôi ra, tay chân tôi lập tức được thả lỏng, nhưng giây kế tiếp dây thừng trên lưng đột nhiên lại phát lực. "Xem này, hoa nở rồi."

Tay chân vừa mất đi tri giác của tôi không nhịn được run rẩy, bên cạnh có người không ngừng tường thuật cho tôi, nói đây là dáng vẻ của bách hợp hứng sương mai. Tôi cực kỳ ghê tởm nhưng lại không dám lên tiếng.

Đêm đó tôi như hoa vừa nở đã tàn, bị bọn họ l.ạ.m d.ụ.n.g hết lần này đến lần khác. Tên kia cũng thật cao hứng, hắn thản nhiên có thể vừa cởi quần vừa không chút do dự nào nói chuyện phiếm với Phí Cương ở ngay bên cạnh.

"Nghe nói con của anh học cấp ba ở Bắc thị?"

"Đúng vậy đúng vậy, nhưng nó không chịu học hành, thành tích cũng chỉ bình thường thôi."

"Không sao, nếu nó muốn học đại học nào đến lúc đó anh trước tiên cứ thông báo một tiếng với tôi là được. Tuyệt đối không thành vấn đề."

Phí Cương thản nhiên nở nụ cười, hắn càng thêm nịnh nọt vội vàng nói: "Vậy tôi đây thay Nam Xuyên cảm ơn ngài."

Tôi nhắm hai mắt lại… Nam Xuyên, Phí Nam Xuyên… Cái tên này tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ.

Bởi vì biểu hiện của tôi khá là tốt, xem như đã thay cửa tiệm bán hoa lập một công lao lớn nên Phí Cương đã cho tôi nghỉ một ngày, không cần phải làm một hoa khôi vặn vẹo nữa mà là đến tiếp lão ta. Chúng tôi ở trong một gian phòng tối, lão xoay người, diện mạo vốn nho nhã nháy mắt đã lộ ra nguyên hình là một kẻ ác ma nói: "Cô gái, nếu như cô phục phụ tôi tốt tôi cam đoan sẽ cho cô phú quý và sự tự do."

Tôi giả vờ đáp ứng, tùy ý để lão ta đến gần tôi. Khi lão đã đến gần tôi liền ngửi thấy được một mùi rượu vô cùng nồng nặc.

Trước khi đến gặp tôi lão đã uống rượu! Nháy mắt tôi liền lên tinh thần, chủ động để lão ôm tôi vào trong ngực. Tôi hôn lên môi lão, lấy lòng lão, vào lúc lão ta đã mê loạn liền tìm một chai rượu còn hơn phân nữa được đặt tại góc sáng sủa của căn phòng. Tôi dùng mười phần sức lực đập thật mạnh lên người lão ta.

Phí Cương tuyệt nhiên không chú ý đến, lão chỉ một lòng muốn lên giường với tôi. Trên người lão dính đầy rượu, tôi nhanh chóng tóm lấy một ngọn nến gần đó ném lên trên người lão. Tôi dùng dây thừng trói lão lại, lại lấy thêm vài mảnh vải còn sót lại trên người mình nhét vào miệng của lão.

Người chung quanh đã sớm được lão ta cho lui xuống, tôi thừa dịp không có ai liền châm lửa vườn hoa và cửa tiệm bán hoa. Lúc này mọi người đã bắt đầu chạy trốn, không còn ai lo lắng đến hoa khôi của cửa tiệm hoa nữa, họ chỉ một lòng muốn bảo vệ mạng sống của chính mình mà thôi. Tôi ngăn một cô gái cũng đang bị trói lại, hai người chúng tôi cùng nhau chạy trốn.

Nhưng lúc này Phí Cương lại xuất hiện ở ngoài cửa. Trên người lão đã xuất hiện mùi cháy khét, đau đớn không hề khiến lão ta ăn năn mà ngược lại còn khiến mong muốn trả thù của lão càng mạnh thêm. Lão nửa quỳ rạp trên mặt đất, dùng hết tất cả khí lực của mình tóm lấy mắt cá chân của tôi, cho dù tôi có làm như thế nào lão ta cũng không chịu buông tay.

Ngọn lửa rất nhanh đã lan đến vị trí của chúng tôi, mấy cô gái chúng tôi nhanh chóng liếc nhìn nhau, cuối cùng liền cầm lấy bình hoa đập lên đầu Phí Cương. Cả cửa tiệm bán hoa bị thiêu rụi bởi một ngọn lửa lớn, chúng tôi lại là những người còn sống sót sau trận hỏa hoạn trong đêm tối kia.