Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đăng Xuất Trái Đất Vào Máy Chủ Tu Tiên

Chương 8: Tự hỏi lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Tử Đường lập tức nhận linh thảo rồi tạm biệt rời đi, Điền Lượng thấy mỹ nhân đi rồi nên cũng vội vàng đuổi theo, cuối cùng còn không quên ném cho Từ Tử Thanh một ánh mắt sắc như đao. Từ Tử Thanh cúi đầu, nhắm mắt.

Mấy ngày sau, Từ Tử Thanh vẫn như thường lệ học thuộc sách thuốc, không ngờ sau bữa tối ngày hôm đó, cậu mới thuộc quyển ‘Thần Nông Thảo Lục’ đã bị Hạ lão đầu gọi đến nói chuyện.

Từ Tử Thanh cảm thấy khó hiểu, bây giờ đáng lẽ là thời gian nghỉ ngơi, chẳng biết tại sao cậu lại bị gọi sang.

Hạ lão đầu hút hết một bao thuốc, hỏi: “Sao ngươi không đến cầu xin ta?”

Từ Tử Thanh không hiểu lắm: “Mấy ngày qua, Hạ quản sự đã chỉ dạy vãn bối rất nhiều, vãn bối vô cùng cảm kích…”

Hạ lão đầu xua tay: “Không phải chuyện này. Ngày đó ngươi bị tiểu tử Điền gia làm khó dễ, có khi hắn còn tìm ngươi gây sự. Ngươi không có tu vi trong người, lại không lo lắng cho tính mạng của mình sao? Ngươi phải hiểu là lão đầu ta đây không thể lúc nào cũng che chở cho ngươi.”

Bây giờ Từ Tử Thanh mới hiểu ý của Hạ lão đầu. Cậu nghĩ một hồi rồi nói: “Vãn bối quả thật lo lắng cho tính mạng của mình, cũng muốn sớm tu luyện công pháp, có kỹ năng phòng thân. Chỉ là vãn bối đã sớm hứa với quản sự, trước tiên phải thuộc lòng mấy quyển sách thuốc trong tay. Làm người phải giữ chữ tín, sách còn chưa đọc xong, sao vãn bối có thể mặt dày tìm quản sự xin học công pháp?”

Hạ lão đầu nhìn Từ Tử Thanh: “Mạng không còn thì uy tín cái gì?”

Từ Tử Thanh nghiêm túc đáp: “Nếu chuyện gì cũng có thể lật lọng thì vãn bối chỉ là hạng người không đáng tin. Tuy rằng vãn bối chưa tu hành nhưng cũng hiểu con đường rất gian nan, nếu ngay cả ý chí cũng không thể kiên định, e rằng dù cho bước lên tiên đồ cũng không thể đạt được thành tựu, càng không thể giữ được tính mạng.”

“Hay, hay, hay!” Hạ lão đầu nói liên tục ba chữ ‘hay’, hiếm khi mỉm cười nói: “Ngươi có tấm lòng như vậy, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.” Sau đó ông ta lại hỏi: “Ngươi còn bao nhiêu quyển chưa xem?”

Từ Tử Thanh đáp: “Chỉ còn quyển ‘Hạo Thiên Thảo Cương’.”

Hạ lão đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước tiên ngươi học thuộc quyển Thảo Cương đi, sau đó thì tới tìm ta, ta truyền công pháp cho ngươi.” Ông ta hừ lạnh: “Về phần Điền Lượng thì ngươi không cần lo lắng, ngày nào ngươi còn ở chỗ ta làm tạp dịch, hắn sẽ không làm gì được ngươi.”

Từ Tử Thanh vui mừng làm đại lễ với Hạ lão đầu: “Cảm ơn Hạ quản sự.”

Trong những ngày qua Từ Tử Thanh không bị quấy nhiễu, đương nhiên không phải Điền Lượng bỏ qua cho cậu mà là vì gã ở Từ gia không có nhiều người giúp đỡ. Cho dù tông gia có người muốn nịnh bợ công tử Điền gia nhưng họ lại không thể lấy được thẻ bài vào vườn bách thảo, khiến gã đành phải hậm hực từ bỏ. Vào ngày hôm qua, cuối cùng Điền gia cũng sai người đến đón, Điền Lượng dù không muốn cũng phải quay về.

Khi về đến Điền gia, Điền Lượng đi thẳng vào nhà chính nói với gia chủ: “Sao phụ thân lại vội vàng muốn con quay về? Dạo này Từ Tử Đường đã mềm lòng với con rồi, nếu con ở lại thêm một thời gian chẳng phải là nắm chắc trong tay hay sao?”

Hoá ra là Từ Tử Đường nhận được lợi ích từ chỗ Hạ lão đầu, muốn cho ông ta mặt mũi nên dành chút thời gian cho Điền Lượng, không cho gã đi gây sự với Từ Tử Thanh. Chuyện chỉ có như vậy, thái độ của nàng cũng khá lịch sự, không hiểu sao Điền Lượng lại đắc ý cho rằng nàng ngưỡng mộ gã.

Gia chủ Điền Thăng nghe vậy mừng rỡ: “Lượng Nhi, con nói thật không?”

Điền Lượng đắc ý nói: “Phụ thân nghĩ con là người thế nào, nếu không chắc chắn, sao con có thể nói như thế với phụ thân.”

Điền Thăng vỗ tay tán thưởng: “Từ Tử Đường là nữ tử xuất sắc nhất gần trăm năm nay của Từ gia, Lượng Nhi có thể cưới nó, chắc chắn có thể sinh cho con ta một đứa trẻ có thiên phú xuất chúng!” Điền Thăng vô cùng vui mừng, không kiềm được đứng dậy vỗ vai Điền Lượng: “Vi phụ sẽ chuẩn bị sính lễ để đại trưởng lão đến Từ gia cầu hôn!”

Điền Lượng nghe thế cũng rất vui, lập tức hành lễ: “Con cảm ơn phụ thân! Con cảm ơn phụ thân!”



Trí nhớ của Từ Tử Thanh rất tốt, chưa đến mấy ngày đã học thuộc quyển sách thuốc cuối cùng, sau đó lập tức đi tìm Hạ lão đầu. Hạ lão đầu dùng tẩu thuốc gõ sống lưng, bảo Từ Tử Thanh đọc lại từng câu một, quả nhiên không sót một chữ. Từ Tử Thanh rất khâm phục Hạ lão đầu, nếu nói cậu chỉ thuộc lòng nội dung trong sách thì Hạ lão đầu lại là người nắm rõ nội dung quyển sách. Đôi khi Hạ lão đầu hỏi những câu hỏi mà cho dù Từ Tử Thanh đã thuộc làu làu cũng phải suy nghĩ một lúc mới trả lời được.

Sau một hồi đối đáp, sắc mặt Hạ lão đầu dịu đi rất nhiều: “Xem ra ngươi thật sự bỏ công sức học tập, không tệ.”

Từ Tử Thanh thở phào, cười nói: “Còn phải cảm ơn Hạ quản sự hết lòng dạy dỗ.”

Hạ lão đầu rất hài lòng với Từ Tử Thanh bèn xoè tay ra, ngay lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một quyển sách màu vàng nhạt: “Đây là sách giới thiệu về công pháp, ngươi nên tìm hiểu trước một chút.”

Từ Tử Thanh nhận lấy nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Hạ quản sự, sao quyển sách này…”

Hạ lão đầu bật cười, ông ta thấy cậu tạp dịch mới này luôn trầm tĩnh chững chạc, bây giờ đột nhiên bộc lộ một chút tính cách trẻ con, thái độ càng hoà nhã hơn. Ông ta vỗ eo, nói: “Chỗ ta có một cái túi trữ vật thông với tinh thần của ta, quyển sách này vốn được đặt trong túi, chỉ cần ta muốn thì sách sẽ tự động xuất hiện.”

Từ Tử Thanh ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng rất kinh ngạc. ‘Khoa học kỹ thuật’ mà Từ Tử Thanh từng biết ở kiếp trước, cao nhất cũng chỉ là nén vật vào một không gian có cùng thể tích để chứa được nhiều đồ hơn. Không giống như bây giờ cậu nhìn thấy chiếc túi đơn giản mà Hạ quản sự đeo bên hông. Chiếc túi trông rất tinh xảo nhưng ai mà ngờ bên trong lại có một không gian khác?

Nghĩ lại những gì đã xảy ra mấy ngày gần đây, Từ Tử Thanh không khỏi thở dài. Trước kia cậu chỉ muốn sống một đời an nhàn, bây giờ nhìn thấy thế giới rộng lớn, lại hiểu được con đường thành tiên huyền bí khó lường, khó tránh nảy sinh một chút tham vọng. Từ Tử Thanh muốn ngắm nhìn non sông, muốn làm bạn với hoa cỏ, muốn có thể khoẻ mạnh trường thọ… Tất cả những điều này, nếu không có thực lực trong tay thì e rằng khó mà làm được.

Từ Tử Thanh không muốn gây chuyện nhưng chuyện cứ tìm đến cậu. Trước đây, Từ Tử Thanh luôn cho rằng trên đời này ai cũng biết lý lẽ, nhưng bây giờ cậu đã hiểu không phải ai cũng là người biết lý lẽ. Nếu gặp phải người ngang ngược thì cậu phải có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình.

Từ Tử Thanh cầm sách gật đầu với Hạ quản sự, sau đó háo hức đọc.

Quyển sách ghi chép rất đầy đủ những kiến thức cơ bản về tu tiên, cũng giúp Từ Tử Thanh sau mười mấy năm sống vô tri, cuối cùng cũng biết mình sinh ra ở nơi như thế nào.

Vũ trụ rộng lớn có 9000 đại thế giới, được chia thành Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên*, mỗi đại thế giới lại có vô số tiểu thế giới bao quanh, giao lưu gắn bó với nhau. Trong đó, mỗi tiểu thế giới có diện tích rất lớn, diện tích của đại thế giới gấp 81 lần tiểu thế giới, dân số đông đúc.

(*Vấn đề này mình đã giải thích ở phần giới thiệu)

Thế giới mà Từ Tử Thanh đang sống hiện nay là tiểu thế giới Hạo Thiên, phụ thuộc vào đại thế giới Khuynh Vẫn của thế giới Trung Tam Thiên. Đừng thấy tông gia Từ thị là danh môn thế gia, chỉ riêng đại lục phía đông đã có bốn gia tộc sánh ngang với Từ gia là: Điền gia, La gia, Mạnh gia và Nguỵ gia. Ngoài ra còn có rất nhiều tiên sơn đại phái ở hải ngoại, chỉ riêng những môn phái có chút tiếng tăm đã có hơn mấy chục môn phái.

Trong vô số tiểu thế giới và đại thế giới, người phàm cũng muốn tu tiên nhưng chỉ những người có linh căn mới có thể. Nếu tiên duyên dày sẽ có hy vọng trường sinh. Để đánh giá tiên duyên dày hay mỏng, cần phải xem hai yếu tố là số mệnh và thiên phú. Số mệnh hư vô huyền ảo, người bình thường không tính được nhưng thiên phú thì hết sức rõ ràng. Người có đơn linh căn thì tiên duyên dày nhất, người có ngũ linh căn thì tiên duyên mỏng nhất.

Sau khi bước lên con đường tu tiên, thành tựu đạt được cũng phụ thuộc vào chất lượng của công pháp và độ cao thấp của thiên phú. Công pháp cũng có thuộc tính, nếu phù hợp với thuộc tính linh căn thì sẽ thăng cấp nhanh, trái lại thì thăng cấp chậm.

Công pháp được chia thành sáu cấp bậc là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân và bất nhập lưu. Mỗi cấp lại được chia thành ba bậc là thượng, trung và hạ. Trong tiểu thế giới Hạo Thiên, tán tu không có sư môn hoặc đệ tử tầng thấp nhất trong thế gia hoặc môn phái thường học những công pháp bất nhập lưu, còn những người được kỳ vọng thì sẽ tu luyện công pháp cấp Nhân. Công pháp cấp Hoàng rất hiếm thấy, chỉ những người có thiên phú xuất chúng mới được học. Những công pháp cấp Huyền vừa xuất hiện sẽ khiến tất cả tu sĩ trong tiểu thế giới tranh giành. Còn công pháp cấp Thiên và Địa thì xưa nay chưa từng xuất hiện trong tiểu thế giới…

Ngoài ra, các tu sĩ trao đổi với nhau bằng linh thạch và linh châu. Linh thạch và linh châu cũng có cấp bậc, pháp trận có cấp bậc, tu vi của tu sĩ cũng có cấp bậc, vân vân…

Từ Tử Thanh vừa xem đã mê mẩn. Cậu thức trắng đêm đọc liên tục ba ngày hai đêm, đến khi hai mắt đỏ ngầu mới xem hết sách.

Từ Tử Thanh đóng sách lại, hít một hơi thật sâu, lòng đầy kính nể và càng khao khát bước lên con đường tu hành.

Chẳng trách ai ai cũng muốn tu tiên, có tiên duyên sẽ được mọi người ngưỡng mộ. Đường tu tiên mênh mông, người đứng trên đó ngẩng mặt nhìn trời, khó tránh khỏi say mê chìm đắm. Vì vậy mà cầu tiên, hỏi tiên, tìm tiên, tu tiên.

Sau khi đọc xong, Từ Tử Thanh cũng thấy cảm xúc dâng trào. Bây giờ cậu mới biết thế giới rộng lớn nhường nào, còn bản thân thật nhỏ bé. Mặc dù trước kia cậu chỉ một lòng muốn sống cuộc đời tự do hoang dã, lúc này cũng cảm thấy hưng phấn bừng bừng. Nếu muốn làm bạn với thiên nhiên, vì sao không đạp lên chín tầng mây, ngắm nhìn non sông trời cao, thưởng thức hoa cỏ thế gian? Khó khăn lắm mới thoát khỏi thân xác bệnh tật nhiều năm của kiếp trước, nếu chỉ sống được trăm năm thì thôi, rõ ràng cậu có hy vọng trường sinh, sao có thể cam tâm chết vì tuổi già!

“Nghĩ kỹ chưa?” Lúc này, một giọng nói vang lên trong tai Từ Tử Thanh, đánh thẳng vào linh hồn, chấn động cả trái tim.

Từ Tử Thanh giật mình: “Hạ quản sự?”

Thì ra không biết từ bao giờ, Hạ lão đầu tới rồi đi, đi rồi tới, lúc này đang nhìn chằm chằm Từ Tử Thanh.

Hạ lão đầu cười nói: “Tiểu tử, ngươi xem say mê như vậy, đã hiểu chưa?”

Từ Tử Thanh chậm rãi lắc đầu, sau khi tỉnh táo lại thì gật đầu: “Tuy vẫn chưa tìm được đạo của mình nhưng ta đã quyết tâm rồi.”

Hạ lão đầu hài lòng rít một hơi thuốc: “Lâu nay ta không dạy ngươi công pháp, ngươi có trách ta không?”

Từ Tử Thanh nói: “Hạ quản sự đã hết lòng giúp đỡ vãn bối làm tốt công việc trong vườn, vãn bối nào phải kẻ vô ơn.”

Hạ lão đầu phả khói: “Không tệ, làm việc trong vườn bách thảo của ta, nếu không thể nhận biết toàn bộ linh thảo thì có tác dụng gì!” Sau đó ông ta đổi giọng: “Nhưng chỉ nhận biết linh thảo thì cũng không thể bắt đầu làm việc. Chăm sóc linh thảo không chỉ phải biết đặc tính của linh thảo mà còn phải có linh khí mới có thể không làm tổn thương căn cơ.”

Hạ lão đầu nói xong xoè tay ra, lần này vẫn là một quyển sách nhưng chỉ có vỏn vẹn vài trang giấy, mà trên trang sách chỉ viết ba chữ nhỏ như con muỗi.
« Chương TrướcChương Tiếp »