Chương 5

Hiển nhiên vị khách không mời mà đến kia cũng quen Sơ Chi, Doãn Minh Thạc không muốn trong lúc mình đang nói chuyện với Sơ Chi lại có người khác đứng bên cạnh, sắc mặt anh ta nặng nề không vui, nghiêng đầu, ánh măt đầy thái độ thù địch nhìn chàng trai bên cạnh DDLQD.

Lục Gia Hành không quan tâm đến anh ta, bây giờ tất cả sự chú ý của anh đều tập trung trên người cô bé dễ thương này, mắt cũng không thèm nhìn lên.

Doãn Minh Thạc hít một hơi sâu, điều chỉnh vẻ mặt, quay đầu nhìn về phía Sơ Chi một lần nữa: “Vậy mình đi trước, hai ngày nữa chờ điện thoại mình, được không?”

Sự chú ý của Sơ Chi cũng không đặt trên người cậu ta, cô cũng không để ý cậu ta vừa nói những gì, vẫy tay, nói với cậu ta hẹn gặp lại lần sau.

Vì tay vẫy khá mạnh nên viên kem vani tròn trịa cô vừa mới liếʍ được hai miếng rơi xuống đất.

“...”

TAT...

Sơ Chi khóc không ra nước mắt.

*

“Em thích vị vani sao?”

“Tôi cảm thấy vị anh đào cũng ngon.”

“Ở đây còn có hoa quản dầm sữa chua.”

“Hay là sô cô la?”

Trong quầy bán đồ ăn vặt, cô gái mặc quân phục đứng trước tủ lạnh nhìn mấy que kem đáng yêu bên trong không biết chọn cái nào.

Chàng trai cao to đứng phía sau cô cũng không nói gì chỉ nhìn cô đứng đó xoắn xuýt.

Chiếc mũ quân sự đã được cô gái cởi xuống, mái tóc bị đè ép cả ngày nên bây giờ hơi rối, kẹp tóc cũng bị lỏng lẻo, cái đuôi ngựa nhỏ bé phía sau của cô đã mềm oặt xẹp xuống, tóc mai lộn xộn dính bên thái dương, bây giờ trông cô không khác gì một người mắc bệnh tâm thần.

Cô gái tâm thần kia xoắn xuýt năm phút đồng hồ, cuối cùng không vừa lòng quay đầu lại hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn ăn vị nào?”

“Đều được,” Lục Gia Hành nhếch môi, anh đút vào túi áo định tựa cả người vào kệ hàng bên cạnh áp sát cô giống như một bức tường, nhưng kết quả lại khiến mấy túi kẹo đặt trên kệ dđlqđ rơi xuống đất.

Lục Gia Hành: “...”

Anh ngồi xổm xuống, Sơ Chi cũng lo lắng thở dài đi tới giúp anh nhặt tất cả lên.

Hạt cải nhỏ ngồi xổm trước mặt anh nhặt kẹo, cả người cuộn lại giống như một cây bắp cải.

Tất cả đều được nhặt lên, “Cây bắp cải” đứng lên, xếp từng túi kẹo một trở lại kệ hàng.

Anh nghiêng người, cô liền đứng trước mặt anh, chiều cao còn chưa tới bả vai anh, cánh tay nhỏ bé giơ lên cũng không cao bằng anh.

Cô vừa xếp gói kẹo vừa ngẩng đầu lên nhìn anh: “Này tôi mua cho anh vị anh đào nha?”

Tâm tư của Lục Gia Hành có chút lơ đãng, anh không mấy tập trung gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng.

Lúc Sơ Chi đi thanh toán, dì chủ quán cười híp mắt nhìn cô, lặng lẽ tiến tới nhỏ giọng nói: “Này bạn trai con tên gì, kiêu ngạo?”

Sơ Chi ngẩn người, vươn cổ tới nói nhỏ bên tai bà chủ quán: “Dì à, anh ta không phải là bạn trai con, hơn nữa tên anh ta không phải là kiêu ngạo.”

Hiển nhiên bà chủ vẫn hiểu lầm, cười híp mắt: “Vậy con phải giữ chặt lấy, thích cậu ta thì chủ động đi.”

Sơ Chi vội vàng lắc đầu: “Không phải vậy, con cũng không có ý đó với anh ấy đâu.”

Rõ ràng dì chủ quán vẫn không tin, da mặt cô bé này còn mỏng lắm, vẫn còn thẹn thùng, nghĩ vậy bà đưa que kem cho cô bé.

Sơ Chi cầm kem đi ra cửa, giơ lên trước mặt anh.

Lục Gia Hành không nhận, rủ mắt nhìn xuống.

Tay Sơ Chi run một cái, giục anh: “Mau ăn đi không chảy bây giờ.”

Chàng trai “ồ” một tiếng chậm rãi, đưa tay nhận lấy, nhếch môinói chậm rãi: “Tôi nghĩ lại rồi, tôi vẫn thích vị vani hơn.”

Sơ Chi: “...”

Sau khi Sơ Chi quay lại mua cho anh vị vani xong đi ra, cô nhìn que kem vị anh đào đã bị lột vỏ trong tay người kia, giấy bọc đã bị xé một phần ba lộ ra lớp kem bên trong.

Thấy cô đi ra, chàng trai nhận lấy que kem vị vani từ tay cô, thuận tiện đưa vị anh đào qua: “Không phải là cái rơi vừa nãy chứ.”

Nói đến đây, Sơ Chi vẫn còn xấu hổ, cúi đầu nói: “Vừa rồi ý tôi không phải vậy, chủ yếu là...”

“Chủ yếu là?”

Sơ Chi do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “ Do lúc trước nhìn anh quá đáng sợ thôi...”

Lục Gia Hành vừa xé giấy bọc kem màu xanh, không nhịn được nở nụ cười.

Là anh bắt nạt cô quá rồi?

Anh nghĩ lại một phút, lại cảm thấy mình cũng không làm gì nha.

Hai người mỗi người cầm một que kem không nhanh không chậm đi dọc theo lưới sắt của sân tennis diendanlequydon, khi đi ngang qua cửa tòa nhà truyền thông, Lục Gia Hành mới mở miệng: “Người vừa rồi là bạn trai em?”

Sơ Chi liếʍ cây kem vị anh đào: “Bạn trai cũ.”

Anh liếʍ môi rủ mắt cười: “Xem ra tôi đã làm phiền cậu ta đang chứng minh sự trong sạch rồi.”

Sơ Chi lắc đầu một cái, cắn ốc quế, âm thanh răng rắc vang lên: “Tôi không phải là người ngu.”

Lục Gia Hành nhíu mày, không lên tiếng.

“Sự thật không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích, người anh yêu nhất vẫn là em...” Giọng nói Sơ Chi lên xuống, cô chậm rãi lẩm bẩm: “Lời thoại của mấ bộ phim truyền hình lúc tám giờ này thật là quê mùa.”

Không biết tại sao tâm trạng Lục Gia Hành rất tốt, anh tán thành gật gù: “Đúng, quá quê mùa.”

“Nhưng sao anh ta với bạn gái cũ có thể hôn lâu như vậy nha,” Sơ Chi cắn ốc quế răng rắc đầy xúc động, “Thật là lợi hại.”

Cô gái tung tăng đi bên cạnh anh hung hăng nhổ nước bọt, dáng vẻ không tim không phổi khiến người khác không nhịn được cũng phải đồng tình với cô.

Sợ cô không theo kịp, anh đặc biệt đi rất chậm, mỗi một bước đi đều từ từ.

Lại không mất kiên nhẫn.

Lục Gia Hành cảm thấy đây là lần đầu tiên anh có thể kiên nhẫn được như vậy, có lẽ bởi vì nhiệt độ tối nay khá dễ chịu.

Kem lành lạnh dừng lại ở đầu lưỡi, hương vị thấm vào nụ vị giác khiến cho người ta có ảo giác trong không khí ngập tràn vị vani.

Trên thao trường huấn luyện quân sự sinh viên đã sớm tản đi hết, chỉ còn mấy đốm sao lẻ loi trên bầu trời và mấy người vừa chạy bộ vừa tán gẫu, đi được nửa đường, điện thoại Lục Gia Hành vang lên, anh nghe máy.

Âm thanh bên kia có chút lớn, thậm chí Sơ Chi có thể nghe được âm thanh lúc ẩn lúc hiện đó, quả nhiên chàng trai ghét bỏ nhíu mày lại, đưa điện thoại di động ra thật xa, đợi một lúc mới để lại bên tai, nói vô cùng qua loa: “Nghe thấy được.”

Sơ Chi: “...”

Đàn anh, anh nghe thấy cái gì?

“Ừ, lát nữa tôi mang thêm một người.”

“...”

Hả?

Anh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Sơ Chi vẫn còn đang ngậm kem trong miệng, thấy anh chú ý đến mình cô cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Lục Gia Hành cầm điện thoại di đông trong tay nghịch: “Ăn cơm chưa?”

Sơ Chi lắc đầu một cái: “Tôi phải về phòng ngủ thay quần áo rồi mới đi.”

Anh gật đầu một cái, vô cùng tự nhiên mở miệng: “Đi cùng tôi đi?” Anh dừng lại một chút bổ sung, “Sinh nhật một người bạn.”

Kỳ thực vấn đề này cũng vừa mới lướt qua suy nghĩ của anh.

Lục Gia Hành nghĩ.

Dẫu sao cũng có khả năng cô sẽ từ chối.

Sơ Chi a một tiếng, hơi khó xử: “Nhưng mà tôi hẹn bạn cùng phòng đi ăn liên hoan rồi.”

“...”

Trong đầu liền hiện ra một tên tiểu nhân cho anh một cái tát.

“Hừm, được, vậy em đi đi.” Vẻ mặt Lục Gia Hành không biểu hiện gì, anh gật đầu.

Sơ Chi hơi luống cuống nói: “Vậy chúc bạn anh sinh nhật vui vẻ nha.”

Mới vừa bị ăn tát còn chưa kịp biểu hiện gì Lục thiếu gia nghe vậy liền ngừng một giây, đột nhiên nghiêng người.

Trong phút chốc khoảng cách hai người kéo gần, đôi mắt đào hoa đen nhánh, khóe mắt cong cong nhìn chằm chằm vào cô cười: “Chúc thế nào?”

Sơ Chi không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, cô không kịp phản ứng, ngơ ngác a một tiếng.

Anh cũng không vội, lời nói thong thả chậm rãi, dường như rất quan tâm chăm sóc cho cô thời gian tiêu hóa và suy nghĩ: “Em định chúc bạn tôi sinh nhật vui vẻ như thế nào?”

Sau đó, anh nhìn thấy biểu cảm đau khổ của cô.

Điều này thật sự làm khó người ta mà.

Mặc dù hôm này Sơ Chi cảm thấy hai người bọn họ đã thân quen hơn rất nhiều, nhưng quả thực họ còn không được tính trong phạm vi “Người quen”.

Sinh nhật bạn anh với cô cũng không liên quan lắm.

Sơ Chi cắn răng, lật túi áo khoác quân phục, bên trong chỉ còn sót lại một chút tiền lẻ, điện thoại di động và một lọ kem chống nắng.

Cô rủ bả vai, nhìn chàng trai cau mày ngẫm nghĩ.

Qua một lúc lâu, đột nhiên cô chỉ điện thoại di động trong tay anh: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh một lúc không?”

Anh nhíu mày lại, không nói gì đưa điện thoại cho cô.

Điện thoại của chàng trai đó không cài mật khẩu, Sơ Chi nhận lấy mở máy, cô tìm từ từ một lúc, sau đó mở ứng dụng ghi âm ra.

Lục Gia Hành nheo mắt nhìn cô mở ứng dụng ghi âm giọng nói, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ấn nút ghi âm màu đỏ, sau đó tay cầm điện thoại lại gần miệng.

Cô bắt đầu hát.

Lục Gia Hành hoàn toàn sững sờ.

Đương nhiên anh biết yêu cầu của mình đã làm khó người ta như thế nào, khiến cô phải vắt óc suy nghĩ như thế nào.

Anh chỉ muốn bắt nạt cô một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, trêu chọc cô, sau đó thuận tiện xoa cái đầu nhỏ kia, chọc ghẹo, an ủi một chút.

Đã sáu giờ tối, mặt trời đã núp sau đường chân trời, trời vẫn chưa đen hoàn toàn, trên sân trường đèn đường đã được thắp lên.

Cô gái đứng trước mặt anh này đang cầm điện thoại di động của anh trong tay rất nghiêm túc cẩn thận hát bài chúc mừng sinh nhật.

Giọng hát mềm mại, mí mắt cô rủ xuống, cặp lông mi dày che phủ giống như lông bàn chải nhỏ.

Cô hát rất chậm, mỗi một âm đều giống như một viên kẹo sữa dừa mềm mại cuộn bên ngoài là lớp áo sô cô la rắc thêm lớp đường trắng, đưa tới trước mặt anh.

Lục Gia Hành nhìn cô không chớp mắt, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, yết hầu không tự chủ lăn lên lăn xuống.

Sơ Chi hát xong bài chúc mừng sinh nhật, cô ấn nút tạm dùng rồi lưu tên Chúc mừng sinh nhật thành một bản ghi âm mới.

Làm xong những thao tác đó cô trả lại điện thoại di động cho anh, cô tự cảm thấy mình có hơi qua loa nên ngượng ngùng.

Anh không nói gì, nhìn chăm chú bản ghi âm không tới nửa phút trong điện thoại.

Sơ Chi nghiêng đầu, đôi mắt sạch sẽ trong veo nhìn anh từ trên xuống dưới: “Đàn anh, vậy tôi đi trước.”

Đàn anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt có chút thâm sâu.

Cô gái này không nhìn ra, vẫy vẫy tay cười hì hì tạm biệt rồi xoay người nhún nhảy đi mất.

Lục Gia Hành nhìn bóng lưng cô biến mất, anh cầm điện thoại trong tay đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cứ như vậy 3 phút trôi qua, đột nhiên bả vai anh sụp xuống, cười một tiếng.

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, vừa có chút nghi hoặc vừa có chút thất bại.

“Cái này không đúng...”