Chương 26

Về đến nhà, trước tiên là anh vẽ thật nhiều bùa rồi dán lần lượt lên từng món đồ, sau đó dùng chậu thang đốt từng cái.

Mối liên hệ giữa Kinh Tửu Tửu và trần thế đã gần như là bị cắt đứt rồi.

Theo lẽ thường, nếu đốt cho cậu gì đó, tất cả sẽ trở thành đốt vô ích, cho nên phải vẽ bùa.

Kinh Tửu Tửu ôm đầu gối ngồi một bên nhìn.

"Anh học mấy cái này từ đâu thế?" Kinh Tửu Tửu kinh ngạc.

"Trong sách."

Bạch Ngộ Hoài vừa dứt lời, Kinh Tửu Tửu liền đứng lên: "Hình như tôi cảm nhận được rồi."

Cậu nhắm mắt lại.

Kinh Tửu Tửu đứng trước mặt Bạch Ngộ Hoài, bộ âu phục đáng lẽ sẽ dính mãi mãi trên người cậu, nay đã biến thành áo sơ mi cổ chữ V và chiếc quần tây màu nâu sẫm.

Phần khuỷu tay của chiếc áo hơi bó, bên dưới còn hai quả banh tròn tròn bằng lông, giống như quần áo theo chủ đề động vật vậy.

Nháy mắt cái đã thay xong quần áo, còn nhanh hơn là mấy game nuôi dưỡng trong điện thoại nữa.

Kinh Tửu Tửu sờ sờ quần áo, không cảm thấy có gì bất thường cả.

Có thể thay được quần áo là vui lắm rồi!

Ánh mắt cậu sáng ngời, cứ đứng trước gương ngắm nghía tới lui.

Thật ra bình thường lúc dọa người, quỷ mới có thể hiện hình, lúc đó con người mới có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Gương cũng sẽ không phản chiếu lại được.

Ảnh chụp cũng sẽ mơ hồ, thậm chí là vặn vẹo.

Bây giờ nhìn vào gương sẽ thấy, trong gương lúc này chỉ có một bộ quần áo bay lơ lửng, lượn qua lượn lại, dáng vẻ còn vô cùng hào hứng.

Nếu người khác thấy cảnh này chắc là sẽ bị dọa cho tè ra quần mất.

Bạch Ngộ Hoài đốt xong mấy món đồ trong tay, đứng dậy đi lấy bình dập lửa.

Anh nhìn Kinh Tửu Tửu soi gương thật lâu, nghĩ nghĩ gì đó lại gọi điện cho người đại diện, bảo cậu ta lại chạy về nhà cũ của anh một chuyến.

Lúc trước Bạch Ngộ Hoài từng giúp cậu ta chuyện lớn, chỉ cần xét về phần tình nghĩa này thôi thì người đại diện dù có phải chạy xuôi chạy ngược trăm lần, cậu ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Sắp mười hai giờ, người đại diện thở hồng hộc chạy lên lầu: "Bạch ca, đồ anh cần đây nè."

Bạch Ngộ Hoài mở hộp, lấy chiếc vòng tay bên trong ra.

Người đại diện mở to mắt.

Vòng tay trông quen thế!

Cái này, cái này chẳng phải là giống với chiếc trên cổ tay Bạch ca sao?

Sau đó cậu ta tận mắt chứng kiến Bạch Ngộ Hoài đi đến bên cạnh thiếu niên rồi đeo vòng lên cổ tay thiếu niên.

Thiếu niên ngạc nhiên cúi đầu nhìn, hình như còn nói thầm vài câu gì đó, nhưng người đại diện ở xa quá nghe không được.

"Được rồi, vất vả rồi. Cậu về đi." Bạch Ngộ Hoài nói.

Người đại diện không nhịn được mà lại nhìn về phía thiếu niên kia, đã đổi bộ quần áo khác rồi. Ra ngoài một chuyến đã làm được gì rồi?

Người đại diện thầm lắc đầu, cố gắng kiềm chế sụ ghen tị, vội rời đi.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài nắm lấy cổ tay Kinh Tửu Tửu, vẽ ký hiệu gì đó trên chiếc vòng.

Chờ đến lúc Kinh Tửu Tửu lần nữa đứng trước gương, cậu đã có thể thấy rõ dáng vẻ của mình rồi.

"Như vậy cho dù cậu có yếu đi hay sơ xuất gì, cũng sẽ không ai phát hiện cậu là quỷ." Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói.

Kinh Tửu Tửu lắc lư chiếc vòng tay, vui vẻ chết đi được.

Bạch Ngộ Hoài nhìn mặt mày hơn hở của thiếu niên lại nhớ đến những lúc vô lo vô nghĩ của cậu trong mấy bức tranh kia.

Khiến người ta nhịn không được mà muốn đến gần cậu thêm một tí, cảm nhận những điều ngọt ngào từ cậu.

Bạch Ngộ Hoài xoa xoa đầu ngón tay.

Nghiêm túc mà suy nghĩ về việc nên đốt thêm một cái tủ quần áo cho thiếu niên, hay là phòng để quần áo, hay là hẳn một căn nhà luôn nhỉ...

Bài post lúc trước về Đinh Hãn Băng vừa yên ắng chưa được bao lâu, bây giờ lại có thêm một bài post về Bạch ảnh đế trồi lên.

Nói rằng tận mắt gã thấy anh dẫn theo một thiếu niên, cử chỉ hai người rất thân mật đi dạo phố, mua sắm, còn kèm theo ảnh chụp nữa. Lần này thì ảnh thật sự là full nét, chỉ có gương mặt thiếu niên là mờ mờ

Người khác còn cho rằng ảnh chụp đã làm mờ mặt, nhưng gã biết, đó là quỷ! Chỉ có quỷ mới không bị camera chụp được!

Người đàn ông đứng lên, điều chỉnh lại trạng thái thản nhiên như vừa nãy.

Quý Mạnh thấy gã xoay người đi gọi điện thoại, cả người như đang run rẩy.

"Chú... Nó còn ở lâu đài cổ không?"

"Đương nhiên là còn, trận của Cừu đại sư bày ra không có vấn đề gì cả. Sao con lại hỏi thế?"

Người đàn ông nhẹ nhàng thở phào: "Không có vấn đề gì thì tốt rồi. Con còn tưởng con thấy nó."

Đầu bên kia đáp lại: "Làm gì có ai có thể phá được trận của Cừu đại sư, dẫn quỷ ra chứ? Trừ phi là thiên sư cực kỳ lợi hại. Lợi hại đến mức... đạt đến trình độ của Quy Vân Môn. Nhưng Quy Vân Môn sẽ không làm vậy, thấy quỷ là diệt ngay." Đầu bên kia nói thêm: "Huống chi, nó gần như đã bị quên lãng rồi."

"Vậy do con nghĩ nhiều rồi." Người đàn ông nói.

Phía bên này, tổ tiết mục của "Thoát bằng cách nào" vừa mới gọi điện cho Bạch Ngộ Hoài, nói rằng chương trình đã biên tập xong, bởi vì lúc trước có một khách mời rời đoàn, không còn nhiều thời gian nữa cho nên trong vòng hai ngày sẽ phát sóng.

Bạch Ngộ Hoài đáp lại rồi cúp máy.

Liên hệ với trần thế bị cắt đứt, bị người đời lãng quên, bị nhốt trong lâu đài cổ rồi dần mất đi ý thức, trở thành một con quỷ ngây ngô...

Làm sao mới có thể?

Khiến cho cả thế giới có thể lập tức nhớ về cậu.

Bạch Ngộ Hoài xoay người, theo thói quen mà nhìn trên giường - không có ai?

Bạch Ngộ Hoài lại quay đầu, hóa ra Kinh Tửu Tửu vẫn còn đứng soi gương.

Bạch Ngộ Hoài nhướng mày: "Đi ngủ thôi."

Kinh Tửu Tửu: "Không ngủ không ngủ."

Bạch Ngộ Hoài: "Đến giờ đi ngủ rồi."

Kinh Tửu Tửu: "Quỷ không cần ngủ."

Bạch Ngộ Hoài: "..." Giờ đập vỡ gương kịp không?

- ----------------------------------------------

Lời tác giả:

Bạch ca: Muốn đốt cả thế giới này cho cậu ấy.

Tửu Tửu:?

Tửu Tửu: Không cần đâu không cần đâu.