Chương 33

Rốt cuộc thì con quỷ nam kia cũng tránh được một kiếp nạn.

Bởi vì Kinh Tửu Tửu đợi một hồi lâu, nhịn không được mà cúi đầu xuống nói nhỏ với Bạch Ngộ Hoài: "Chúng ta mau đi thôi."

Bạch Ngộ Hoài đành vác cậu ra ngoài.

Mấy con quỷ kia chẳng dám đuổi theo, chỉ có thể ở lại vây quanh Kinh Hạo.

Bạch Ngộ Hoài ra khỏi cửa.

Quý Mạnh dẫn theo bác sĩ và y tá chạy tới.

Quý Mạnh lúng túng nói: "Em nghe thấy bên trong gào "quỷ", cho nên..."

Lúc này bác sĩ và y tá đã đẩy cửa vào, chắc là có thể đánh thức Kinh Hạo dậy để nhận thêm một đợt dọa mới.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên trả lời: "Ừ, đầu óc gã có vấn đề."

Quý Mạnh hiếm khi nghe thấy Bạch Ngộ Hoài đánh giá một người thẳng thừng như vậy. Khiến Bạch Ngộ Hoài nói thế, vậy hẳn là Kinh Hạo không được bình thường thật? Quý Mạnh lấp tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với Kinh Hạo.

Bạch Ngộ Hoài nói xong thì rời đi.

Quý Mạnh hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người đi.

Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, Kinh Tửu Tửu mới leo xuống khỏi cổ Bạch Ngộ Hoài, Bạch Ngộ Hoài cũng lập tức mở ô ra.

Kinh Tửu Tửu nghiêng người đứng vào ô, nhẹ nhàng thở dài: "Ở đây được một lúc lâu, không biết tại sao tôi lại cảm thấy đói nữa. Đáng lẽ tôi không có cảm giác mới đúng chứ. Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy đói lắm, đói đến mức giống như chỉ cần mở miệng là có thể nuốt hết toàn bộ bọn họ vào bụng vậy."

Đây là bản năng của ác quỷ cường đại.

Cắn nuốt quỷ hồn khác để bản thân mình trở nên lớn mạnh.

Kinh Tửu Tửu mạnh hơn nhiều so với đám quỷ kia, thậm chí chỉ cần nghĩ đến thôi là có thể hút hết đám quỷ đó vào miệng rồi.

Bạch Ngộ Hoài: "Cậu cảm thấy bọn họ ngon sao?"

Trong đầu Kinh Tửu Tửu hiện lên hình ảnh đống máu thịt bầy nhầy, cơ thể không đầu, lập tức lắc đầu: "Không ăn nổi." "Tôi muốn ăn món Phật nhảy tường, bánh hạnh nhân, cua sốt cay..."

Bạch Ngộ Hoài im lặng một lúc lâu, đến lúc cả hai đều lên xe rồi, anh nói: "Sẽ ăn được thôi."

Ngồi trên xe, Bạch Ngộ Hoài hỏi cậu: "Cậu có muốn đi gặp Kinh Đình Hoa không?"

Kinh Tửu Tửu lại rất bình tĩnh: "Gặp rồi cũng không để làm gì, ông ấy không nhát gan, ngu ngốc như Kinh Hạo. Ông ấy có thấy quỷ cũng sẽ không sợ. Nếu ông ấy có liên quan đến bể cá, vậy chắc là đã chuẩn bị sẵn đạo sĩ chờ tôi rồi."

Bạch Ngộ Hoài nhàn nhạt trả lời.

Thật ra thì mấy thiên sư bình thường chẳng thể làm gì được Kinh Tửu Tửu cả, một bé quỷ bước ra từ một trận pháp âm tà như thế, làm sao có thể bình thường được?

Nhưng Kinh gia có thể bày được trận pháp như vậy, sau lưng chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm rồi. Mặc kệ những người đó được Kinh gia thuê, hay là để mắt đến của cải của Kinh gia. Nhưng bất kể là ai tham gia vào chuyện này đều không thể chạy thoát.

"Đặt bể cá chỉ vì muốn có được vận may vô tận... Ông ấy không sợ quỷ, nhưng chắc chắn sẽ sợ vận may mình không tốt." Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm.

"Đúng vậy." Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài rơi xuống gương mặt Kinh Tửu Tửu.

Thiếu niên ngây thơ nhưng không ngu ngốc, thông minh nhưng không lõi đời, có thù oán như lại không đắm chìm vào chuyện đi hại người khác.

Là kiểu người hoàn hảo nhất trên đời này.

Là kiểu người khiến người khác lập tức muốn dâng hết tất cả mọi thứ cho cậu, muốn cho cậu ngồi vững trên ngai vàng không cần phải khom lưng cúi đầu.

Đột nhiên Kinh Tửu Tửu quay sang hỏi: "Mua điện thoại cho tôi chưa?" Nói xong, cậu lại dùng giọng điệu không biết học từ đâu mà mà gọi lấy lòng: "Bạch ca." "Bạch ca ca?"

Tim Bạch Ngộ Hoài đập nhanh, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: "Mua rồi."

Kinh Tửu Tửu vui mừng: "Vậy thì tốt quá rồi, Mạnh Hòa Tân cho tôi số WeChat, tôi không có điện thoại nên không kết bạn được!"

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Con nít con nôi, chơi điện thoại không tốt.

Bé quỷ cũng vậy.

Nhưng nửa tiếng sau, Kinh Tửu Tửu vẫn thành công lấy được điện thoại.

Lúc biến thành trạng thái quỷ hồn, muốn chơi điện thoại có hơi khó khăn. Nhưng lúc linh hồn ngưng tụ rồi thì cũng tiện hơn.

Vì thế hôm nay Kinh Tửu Tửu ngưng tụ tận hai tiếng.

Bạch Ngộ Hoài đi từ phòng đọc sách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đi đến phòng tắm, rồi lại đi từ phòng tắm ra. Đi vòng vòng như vậy mà chẳng gây được chú ý.

Anh thật sự không nhịn được nữa mà đi đến bên cạnh Kinh Tửu Tửu, lơ đãng hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Kinh Tửu Tửu: "Đủ rồi đủ rồi."

Bạch Ngộ Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua: "Cậu nói chuyện với Mạnh Hòa Tân tận hai tiếng?!"

Kinh Tửu Tửu: "Đâu có."

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài dịu đi một chút: "Ừ."

Kinh Tửu Tửu: "Không chỉ mỗi Mạnh Hòa Tân."

Bạch Ngộ Hoài:???

Bạch Ngộ Hoài: "Còn ai nữa?"

"Đào ảnh hậu, đạo diễn Hướng, Duẫn Kiên,..."

Hay thật, một buổi đọc kịch bản mà hết phân nửa người trong đó đã tám nhảm với cậu!

Bạch Ngộ Hoài: "..." "Bọn họ có số cậu từ lúc nào vậy?"

Thiếu niên trộm nói chuyện với người khác sau lưng anh?

"À, mới nãy thôi, Mạnh Hòa Tân đưa số tôi cho bọn họ." Kinh Tửu Tửu tắt điện thoại, "Nói chuyện xong rồi."

Không đợi Bạch Ngộ Hoài mở miệng, Kinh Tửu Tửu nói: "Bọn họ mời tôi đến xem vở kịch mới của bọn họ, tôi đi được không?"

Bạch Ngộ Hoài: "Không biết."

Kinh Tửu Tửu dò xét sắc mặt anh: "Bạch ca, Bạch ca ca, tôi đi được không?"

Bạch Ngộ Hoài: "... Xem lịch trình đã. Để tôi bảo người đại diện kiểm tra thời gian."

Kinh Tửu Tửu nghe thế liền vui vẻ đi ngủ.