Chương 1: Tô gia phá sản

Trong căn phòng ngủ u tối, le lói chút ánh sáng qua khe cửa sổ, thanh âm người con gái tức giận vang lên

- "Trương Thành, Ngụy Giai, tôi đúng là đã nhìn lầm hai người. Uổng cho Tô Mạn tôi có mắt như mù, không sớm nhìn ra đôi cẩu nam nữ hai người lại hợp đến thế ".

- "Ngụy Giai, xem như tên nam nhân này là quà tôi tặng cô. Từ nay về sau, Tô Mạn tôi và cô không có bất cứ quan hệ nào".

Ngoài trời mưa rất to, như muốn trút hết sự căm phẫn của Tô Mạn.

"Đoàng... đoàng".

Tiếng sấm vang vọng xẹt ngang qua thức tỉnh Tô Mạn trong mộng cảnh. Cô cứ ngỡ bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất : sinh ra với gia thế hiển hách, có một người bạn trai luôn yêu thương chiều chuộng - là hình mẫu hoàn hảo của mọi cô gái ở đế đô. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là mộng tưởng của cô mà thôi.

Chỉ trong một đêm, những chuyện đả kích cứ như thiên lôi mà giáng xuống trên người Tô Mạn. Tô gia phá sản, đương nhiên cũng kéo theo nhiều hệ lụy. Cha cô bệnh tim tái phát dẫn đến phải nhập viện, Tô Mạn từ vị tiểu thư danh giá nhất đế đô trở thành một người không nơi nương tựa. Cứ ngỡ vẫn sẽ có người bạn trai là Trương Thành làm chỗ dựa tinh thần, không ngờ hắn lại "ăn nằm" với Ngụy Giai ngay trong nhà chính Tô gia. Hắn có thể ngang nhiên làm chuyện như vậy là vì cô đã nói sẽ ở lại bệnh viện với ba nên không về nhà. Nào ngờ việc chào đón cô lại là cảnh tượng ghê tởm như vậy. Trương Thành và Ngụy Giai, một người là bạn trai cô yêu từ thời cấp ba, người còn lại là bạn thân từ nhỏ. Nói cô không đau thì chính là nói dối. Tô Mạn khẽ cười khổ, tự hỏi: "Liệu còn có điều gì đau đớn hơn bị người mình tin yêu phản bội chứ".

Con người vẫn thường nói: "Mưa là tiếng lòng của ta lúc buồn". Đúng vậy, trong trái tim thiếu nữ ấy đang không ngừng nhỏ giọt đau khổ. Nhưng dù vậy thì sao chứ, Tô Mạn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tự nhủ:

- "Tô gia cần mình, người thân cần mình. Những chuyện này đáng là gì chứ. Trương Thành, Ngụy Giai, Tô Mạn tôi nhất định sẽ khiến các người phải trả giá".

...----------------...

Ngày hôm sau, tại bữa tiệc tối của Diệp gia, quy tụ nhiều khách mời là thương nhân có tiếng ở đế đô. Tô Mạn xuất hiện với bộ váy màu đỏ cắt hở khá táo bạo, khẽ lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ. Nhan sắc Tô Mạn ngày thường đã rất đẹp, được xưng gọi là mỹ nhân ở đế đô. Nay cộng thêm lối trang điểm tinh xảo cùng váy lụa càng khiến Tô Mạn trở nên diễm lệ. Nhưng Tô gia đã phá sản, Tô Mạn xuất hiện như vậy thật không khỏi khiến người khác thắc mắc: Tô Mạn cô như vậy lẽ nào là muốn đến đây tìm kim chủ ư? Không sai, cô chính là đang muốn tìm một kim chủ có thể giúp cô trả thù, vực lại Tô gia.

- Tô tiểu thư, tôi có thể mời cô một ly không?



Bỗng một người đàn ông đi tới, hắn là Diệp Đăng - thiếu gia nhà họ Diệp. Tên Diệp Đăng này xưa nay là công tử ăn chơi có tiếng. Diệp gia lại rất giàu có, sản nghiệp so với Tô gia lúc trước không hề thua kém.

Tô Mạn mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu với những lời lẽ háo sắc dụ ngọt của Diệp Đăng, nhưng cô vẫn cố nở nụ cười vui vẻ ý định cầm lấy ly rượu.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nhanh chóng cắt đứt dự định của cô.

- Ly rượu này của Diệp công tử, Lục mỗ uống thay Tô tiểu thư vậy. Dù sao cô ấy cũng là nữ nhân, loại rượu này có vẻ không phù hợp với cô ấy.

* Loại rượu mà Diệp Đăng ý định mời Tô Mạn là Tequila Ley 925 - một trong top 5 chai rượu đắt đỏ nhất thế giới và là một loài rượu mạnh với nồng đồ cồn của Tequila là từ 35° - 55°

"Lục Thiệu Quân, anh ta là Lục Thiệu Quân ư". Tô Mạn không khỏi bất ngờ trước sự ra mặt của anh. Mặc dù Tô Mạn đã từng gặp qua Lục Thiệu Quân ở một vài bữa tiệc của Tô gia, nhưng quan hệ cũng không thân thiết đến nỗi khiến anh ra mặt thay cô.

- "Lục tổng, thật vinh hạnh quá, không ngờ ngài lại đến bữa tiệc của Diệp gia chúng tôi".

Diệp Thành nhanh chóng đi lại nở nụ cười lấy lòng

- "Lục Tổng, tôi biết ngài không thích ồn ào nên đã chuẩn bị phòng riêng cho ngài. Để tôi nói người dẫn ngài đến đó".

Sau khi Lục Thiệu Quân rời đi thì trợ lý của anh ta bước đến :

- "Tô tiểu thư, Tôi là Châu Huỳnh, là trợ lý của Lục tổng. Lục tổng có việc muốn bàn bạc với người nên nhờ tôi đến mời cô".

Tô Mạn không chút do dự, liền xin phép Diệp Đăng đang đứng đó rồi rời đi

Trong căn phòng rộng lớn, thân ảnh người đàn ông trong bộ tây phục màu đen đã ngồi sẵn ở chiếc ghế sofa, trên tay lắc nhẹ ly rượu vang. Tô Mạn khẽ hít thở sâu một hơi rồi ngồi xuống.



- "Lục tổng, không biết anh gọi em có chuyện gì?". Tô Mạn nhẹ giọng hỏi

Lục Thiệu Quân khẽ đặt ly rượu vang xuống. Thanh âm trầm thấp của anh vang lên :

- "Nếu em đã muốn tìm một kim chủ, tại sao lại không chọn tôi?"

Lục Thiệu Quân không chút vòng vo, đi thẳng vào vấn đề. Dù sao Tô gia phá sản, cả đế đô ai cũng biết mục đích của Tô Mạn đến bữa tiệc hôm nay

Tô Mạn không khỏi bất ngờ trước lời nói của người đàn ông trước mặt, Lục Thiệu Quân: Tổng giám đốc Lục Thị, mang không ít danh tiếng lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường. Anh vậy mà chủ động muốn làm kim chủ của cô.

- "Lục tổng, vậy anh cũng phải cho em lý do để chọn anh chứ".

- "Vị trí bà Lục cùng Tô gia, em muốn không?"

Tô Mạn giả bộ tặc lưỡi :

- "Nhưng em chỉ muốn làm một hợp đồng hôn nhân. Anh chịu thiệt được không?"

- "Được".

Lục Thiệu Quân anh ta vậy mà đồng ý. Trên gương mặt của Tô Mạn hiển nhiên lộ ra biểu cảm bất ngờ. Còn tưởng anh ta sẽ vì sự "được nước lấn tới" của cô mà tức giận, thật không nghĩ anh sẽ đồng ý. Tô Mạn như vậy rõ là đang lấy hết phần lời về mình. Vừa muốn lấy lại Tô gia trọn vẹn, lại chỉ muốn làm bà Lục trên hợp đồng. Nếu làm bà Lục thì Tô Mạn sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Tô gia, nhưng nếu kí hợp đồng hôn nhân, Tô Mạn vẫn có thể ra điều kiện với anh. Lục Thiệu Quân thông minh như vậy, chắc chắn hiểu rõ ý nói của Tô Mạn.

Nghĩ đến đây, Cô chợt nhớ đến một tin đồn từng gây xôn xao dư luận khắp đế đô. Nghe nói 3 năm trước tình đầu của Lục Thiệu Quân rời bỏ anh ra nước ngoài khiến anh ta rất đau khổ suy sụp, mà người bạn gái này lại có 6, 7 phần giống cô. Hay là nói cô giống người đó 6, 7 phần đi. Vậy những hành động của Lục Thiệu Quân cũng là điều dễ hiểu. Này là đang muốn Tô Mạn cô làm thế thân a. Nhưng mà thế thân thì sao chứ, miễn có thể cứu Tô gia, Tô Mạn cô cũng không thiệt.