Chương 12: Tài năng trấn áp (1)

"Để tôi đi, nếu không được thì anh gọi bác sĩ."

Đường Tố Nhiên vừa nói, Cố Nam Thành đã để điện thoại vào sát tai của Cố Minh Triết. Hình như thằng bé còn giãy giụa, nên tiếng điện thoại cứ lúc gần lúc xa. Cô còn chưa biết làm gì, cứ im lặng một chút.

Sau đó nhớ đến bài hát mà mẹ thường hát ru cho mình lúc còn nhỏ, Đường Tố Nhiên hít sâu một hơi, cất tiếng hát.

"Dải ngân hà treo giữa trời trong xanh

Có một một chiếc thuyền trắng nhỏ nhẹ trôi

Trên thuyền hoa quế nở rộ

Thỏ con đang vui đùa."

Tiếng hát của cô rất nhẹ nhàng, cứ ngân lên trong đêm tối. Đường Tố Nhiên nhớ lại thời ấu thơ, nhớ lại cảm giác có một sinh mệnh đang lớn lên trong bụng mình, khiến cho cô trở nên dịu dàng, mọi sự gai góc đều tiêu biến cả.

Bên kia, dần dần không nghe thấy tiếng khóc của Cố Minh Triết nữa. Thằng bé hình như đang dụi vào ngực bố, dùng giọng mũi gọi mẹ.

Cô lại nghĩ, chẳng lẽ Phạm Tú Vân không nhà, nên mới để thằng nhóc nhớ mẹ mà khóc như vậy. Ngày mai cô vẫn nên khuyên Cố Nam Thành thì hơn, trẻ con phải có mẹ, mới có thể trưởng thành khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần được.

"Cố Nam Thành? Bên đó sao rồi?" Hát một hồi, thấy mọi thứ yên ắng cả, Đường Tố Nhiên mới lên tiếng, nhưng không ai đáp lại cả. Ban đầu cô còn tưởng bên đó có chuyện gì, nhưng lắng tai nghe thật kĩ, mới nghe thấy hai tiếng thở khe khẽ. Thì ra... cả hai người họ, một lớn một nhỏ đã đi ngủ rồi.

Đường Tố Nhiên thấy hơi kì lạ. Cố Nam Thành... anh cũng là một kiểu người kì dị đấy chứ.

Cô định bụng tắt điện thoại đi, nhưng không ngờ vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ, quên mất.

***

Đường Tố Nhiên tỉnh dậy trong trạng thái cực kì tỉnh táo. Đã lâu lắm rồi cô mới ngủ một giấc ngon như vậy.

Nhưng hình như...

Cô nhớ ra điều gì, cầm điện thoại lên. Trên màn hình vẫn hiện thị cuộc gọi, tám tiếng mười bảy phút.

"Chuyện này..." Cô lắp bắp, rồi nghe thấy tiếng "ừ" nhẹ ở bên kia.

"Hôm qua cảm ơn cô nhiều lắm. Đáng ra phải nói cảm ơn cô, nhưng tôi lại ngủ thϊếp đi mất."

Đường Tố Nhiên không còn gì để nói. Uổng cho cô từ trước đến nay ngưỡng mộ anh là người lính nhân dân, là thế hệ tinh anh của đất nước, vậy mà không biết hóa ra anh cũng... bình dân như vậy.

"À đúng rồi. Tôi nghĩ thằng bé cần được mẹ chăm sóc nhiều hơn. Anh cứ bận rộn như vậy mà cứ trông con, Tú Vân đâu?"

"Tú Vân?" Cố Nam Thành ngay lập tức bắt được sự kỳ lạ trong lời nói của cô. "Tại sao cô lại biết Tú Vân?"

Nguy rồi. Đường Tố Nhiên kêu thầm trong lòng. Anh không biết cô là ai, mà kể cả có biết, thì Đường Tố Nhiên đâu có quen gì với nhà họ Phạm đâu.

Cô đảo mắt một hồi, vội đánh lạc hướng: "À, là do Tiểu Triết kể với tôi. Chắc cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi rồi. Ơi ai đó? Tôi ra ngay đây... Chào anh nhé, tôi đến giờ đi làm rồi, tôi sẽ gọi điện cho anh sau."

Đường Tố Nhiên bắn một tràng dài, đến khi cúp máy, trống ngực cô vẫn đánh thình thịch. Cố Nam Thành là người rất thông minh, không biết có lộ không nữa.

Cô mở máy tính của mình lên. Mấy hôm trước cô đã đăng ký tài khoản trên một trang web. Sáu năm, mạng xã hội phát triển nhanh thật, giờ người ta kiếm tiền, kiếm việc trên các trang mạng, chỉ cần tải hồ sơ lên là xong.

Vừa nhận được hồ sơ của cô khoảng 30 phút, đã có người nhắn tin.

"Chào cô, cô biết dịch thuật về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo không?"

Đường Tố Nhiên đang nấu cơm, chớp cơ hội ngay: "Tôi đã không đi dịch sáu năm rồi, nhưng trong thời gian này tôi vẫn cập nhật kiến thức, có thể."

Người kia suy nghĩ một lúc lâu rồi gọi lại.

"Chào cô, tôi muốn nói là dịch cabin. Cô biết đấy, đây là một hội nghị quốc tế. Có một khách mời Ả rập không biết tiếng Anh, chúng tôi cần cô dịch giúp. Dịch Ả rập - Anh."

Dịch Ả rập - Anh. Lại là dịch cabin.

Đường Tố Nhiên hơi chần chừ, bởi lẽ công việc này không hề dễ dàng chút nào. Cả hai thứ tiếng đều không phải tiếng mẹ đẻ của cô, hơn nữa, cô phải dịch trực tiếp. Khách mời sẽ nói ngay tại hội trường, người phiên dịch phải nghe hiểu rồi truyền đạt lại một cách chuẩn khoa học cho mọi người.

Công việc này khó hơn biên dịch cả chục lần.

"Tôi..." Đường Tố Nhiên hơi lung lay.

Người đàn ông nói tiếp: "Tôi xem qua video nói tiếng Ả rập và Tiếng Anh mà cô gửi kèm. Cô nói rất trôi chảy, lại có kiến thức nghiệp vụ tốt hơn cả phiên dịch viên của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi đang có một hội nghị ở đường Thường Thành, mà phiên dịch viên đang gặp tai nạn, mong cô giúp đỡ."

Quận Thượng Thành, Đường Tố Nhiên nghĩ một hồi. Hình như cô có nhớ mang mang, đấy là Hội nghị Nghiên cứu Biến đổi khí hậu quốc tế. Người tổ chức hình như là...

Người đàn ông thấy Đường Tố Nhiên không đáp lại, sợ cô từ chối bèn nói:

"Chúng tôi có thể trả cô một tháng lương cơ bản mà chúng tôi trả cho người phiên dịch."

"Được! Tôi đến ngay!" Nghe đến thù lao, cô không nghĩ gì mà vội vàng đồng ý. Nhưng Đường Tố Nhiên không biết rằng, vì sự đồng ý này mà cô gặp rắc rối, thậm chí còn bị đe dọa mạng sống.