Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 35: Rồng có vảy ngược, ác ma có cấm địa

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Trần Cảnh ơi, em muốn ra ngoài đi dạo."

Hạ Ly mỉm cười không muốn nhắc đến Lương Cảnh Chi nữa, nũng nịu ôm lấy cổ anh cọ cọ.

"Được."

Trần Cảnh cười chiều theo cô, gần vào mùa đông nên thành phố M khá lạnh anh đi lấy thêm áo lông bó cô lại thành một cục tròn tròn mới hài lòng nắm tay cô đi ra ngoài.

Sắc trời về khuya tối đen như mực vì là giáng sinh trong tiểu khu Lương gia cực kỳ náo nhiệt, chỉ cần bước ra ngoài sẽ nghe thấy tiếng nô đùa ầm ĩ của bọn trẻ xen lẫn tiếng nhạc du dương.

Hạ Ly ngẩng gương mặt nhỏ nhắn bị Trần Cảnh dùng mũ áo lông bọc lại, cô lây lây cánh tay anh.

"Trần Cảnh, bọn nhỏ đang chơi trò gì thế?"

Trần Cảnh cúi đầu nhìn khoé mắt lấp lánh ý cười lại tò mò của cô, anh vừa thương vừa đau lòng ôm lấy eo cô bước đi.

"Không chơi gì cả, chỉ là đang khoe quà giáng sinh với nhau thôi."

"Ò..."

Giáng sinh ở đây không có tuyết nhưng khí lạnh vẫn không khác gì ở nơi khác thậm chí còn có chút rét, nhưng Hạ Ly lại cực kỳ thích loại không khí này.

Cô vừa đi vừa ngâm nga giai điệu nhạc giáng sinh, cái tai thỏ trên áo lông cứ đong đưa qua lại Trần Cảnh nhìn chỉ muốn đưa tay nhéo một cái.

Anh nghĩ là làm vươn tay ra bắt lấy ngay thỏ con nghịch ngợm bên cạnh không khách khí mà ôm gương mặt nhỏ của cô hôn một cái.

Nhà nhà quây quần bên nhau, ánh đèn trên cây thông nhấp nháy trong rất vui mắt, tiếng nô đùa tươi vui tất cả cứ như đang làm nền cho cô gái của anh vậy.

"Hạ Ly em có muốn quà giáng sinh không?"

Hạ Ly bị anh hôn cho ngơ ngác chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.

"Không ạ."

"Hửm, sao thế em không thích quà sao?"

Cô đưa tay vòng qua eo anh, ngẩng gương mặt nhỏ hồng hồng lên từ trong l*иg ngực ấm áp của anh tinh nghịch mà nhăn mũi.

"Em có anh rồi thì cần gì quà ạ."

Xem đi, cô gái e thẹn ngày nào bây giờ đã biết làm trò thả thính anh rồi đấy, Trần Cảnh bật cười xiết chặt vòng tay đem cô vây lấy trong ngực.

"Được lắm hôm nay biết thả thính anh rồi."

"Haha em nói là thật mà, không có thả thính anh đâu."

Hạ Ly lúc lắc đầu cọ mặt vào ngưc anh, Trần Cảnh để mặc cô quậy lại sợ vải áo của mình khiến mặt cô đau nên đưa tay xoa xoa má cô, Hạ Ly cảm thấy cọ đủ rồi cô lại nhớ đến một chuyện.

"Trần Cảnh, ba mẹ anh... thế nào ạ tết đến em đi gặp hai bác với anh được không?"

Anh đã đến ra mắt ba mẹ cô Hạ Ly nghĩ bản thân cũng nên đến nhà thăm hỏi ba mẹ anh thì mới đủ lễ nghĩa.

Nhưng nụ cười trên môi Trần Cảnh lập tức cứng ngắc, anh nheo mắt ngón tay di di gò má vì lạnh mà ửng hồng của cô.

"Ba anh đã có gia đình khác, mẹ anh... cũng qua đời lâu rồi."

Ánh mắt anh tối tăm lại âm trầm đến quỷ dị, khi nhắc đến "mẹ" cả thần sắc của anh đều trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.

Nhưng Hạ Ly không hề nhìn thấy được, bên tai cô vẫn là giọng nói dịu dàng của anh trong chóp mũi vẫn là mùi hương quen thuộc trên người anh, anh vẫn là Trần Cảnh của cô nhẹ nhàng ấm áp mà ôn hoà.

Cô không ngờ hoàn cảnh gia đình anh còn thê lương hơn cả cô chí ít cô vẫn còn có mẹ yêu thương.

Hạ Ly hơi nhíu mày, vươn tay ôm lấy mặt anh cô khẽ nhóm chân hôn lên môi anh một cái sau đó lại mềm mại ôm lấy cổ anh.

"Không sao, em sẽ cùng anh đón giao thừa năm nay."

Cô sợ anh buồn liền an ủi anh nhưng vì gấp gáp mà nói năng cũng lộn xộn cả lên.

"Chúng ta sẽ cùng nhau xuân vãn, đốt pháo hoa được không? Anh còn có em mà, không sao."

Trần Cảnh cảm nhận được cánh môi mềm mại lại ấm áp dán lên môi mình sau đó là cái ôm dịu dàng, cô gái nhỏ lung tung nói chuyện bộ dáng vội vã lại quẫn bách khiến người ta thương không thôi.

Vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt dần rút đi Trần Cảnh mỉm cười cúi xuống chặn lại đôi môi đang mấp máy không ngừng của cô.

"Ưʍ..."

Hạ Ly bất ngờ bị anh hôn lúc đầu còn ngơ ngác sau đó liền lập tức nhón chân ngửa đầu lên để anh hôn. Trần Cảnh thấy cô phối hợp như thế, cũng không quản hai người đang đứng bên ngoài mà hung hăn cắи ʍút̼ lấy đầu lưỡi cô.

"Oa... anh chị hôn nhau kìa."

Không biết là đứa nhóc nào la lên lập tức có thêm mấy đứa chạy đến nhao nhao tò mò nhìn hai người.

Hạ Ly hoảng sợ mở to mắt xấu hổ đến mức dúi cả gương mặt trong ngực Trần Cảnh không ngẩng đầu lên.

Bị phá đám giữa chừng Trần Cảnh hiếm khi lại không bực bội, anh ôm lấy Hạ Ly vờ nghiêm mặt nói với đám nhóc.

"Chuyện của người lớn trẻ con không được nhìn, mấy đứa mau đi chơi đi."

Đám nhóc dẫu sao vẫn còn nhỏ tò mò không bao lâu cũng cười hì hì rời đi, Trần Cảnh lúc này mới vỗ vỗ đầu Hạ Ly.

"Em ngước mặt lên được rồi."

Hạ Ly nhích ra khỏi ngực anh không nói một lời liền rất nghiêm chỉnh mà bước đi, Trần Cảnh hiếm khi không trêu cô anh kéo tay cô lên khẽ hôn.

"Có thời gian anh đưa em đi viếng mộ bà ngoại anh."

"Vâng."

Hạ Ly không hỏi nhiều nữa cô sợ lại động phải chuyện không vui của anh, nên kế đó hai người chỉ chậm rãi nắm tay nhau tản bộ.

"Bác sĩ Trần?"

Phía sau có người gọi Trần Cảnh xoay người lại thì ra là gặp người quen, anh nheo mắt mỉm cười.

"Cảnh sát Trần."

Trần Nguyệt Cầm mỉm cười gật đầu với anh sau lưng cô ấy còn có một người, là Hoàng Minh.

"Hai người ở gần đây sao?"

Trần Nguyệt Cầm không ngờ sẽ gặp được Trần Cảnh và Hạ Ly ở đây, cô có chút hiếu kì liền hỏi ra ngoài miệng.

Hạ Ly nhận ra giọng nói của cô gái này, cô mỉm cười gật đầu.

"Là cảnh sát Trần sao, chúng tôi chỉ về nhà ăn bữa cơm gia đình."

Ngụ ý của Hạ Ly là bọn họ không sống ở gần đây, Trần Cảnh đứng bên cạnh một tay ôm lấy eo Hạ Ly nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn nhìn Trần Nguyệt Cầm và Hoàng Minh.

Trần Nguyệt Cầm nghe thế liền hiểu cô gật gật đầu còn muốn bắt chuyện với Hạ Ly lại bị Hoàng Minh cản lại.

"Được rồi, giáng sinh người ta đi hẹn hò em còn muốn tám chuyện."

Hoàng Minh nhìn đến ánh mắt của Trần Cảnh, anh có chút không thể nhìn thấu người đàn ông này nhưng chí ít chỉ cần có mặt cô gái kia bên cạnh trên môi Trần Cảnh vẫn luôn là một nụ cười đúng mực.

Trần Nguyệt Cầm tuy là cảnh sát nhưng tính tình rất cởi mở nhiệt tình, tuổi nghề cô quá ít có một số việc một số người cô vẫn không thể nhìn rõ ra được.

Nhưng Hoàng Minh lại khác, dưới con mắt tinh tường bao năm trong nghề của anh sự nhạy bén và mẫn cảm với tội phạm đã trở thành bản năng.

Hai vụ cháy lớn trong năm nay đều được kết thành lý do ngoài ý muốn, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất không hợp lý hai vụ án này anh vẫn luôn âm thầm điều tra quyết không bỏ cuộc.

Mà người đàn ông trước mặt anh đây luôn tạo cho anh cảm giác mọi việc đều có sợi dây vô hình liên quan đến anh ta. Hoàng Minh tuyệt đối không thể để Trần Nguyệt Cầm quá mức thân thiết với Trần Cảnh.

Mà Hạ Ly anh càng không thể để Trần Nguyệt Cầm đến gần cô gái đó. Rồng luôn có vảy ngược, ác ma vẫn có cấm địa.
« Chương TrướcChương Tiếp »