Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 4: Đêm rực lửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạn cảm thấy thế nào gọi là đúng thế nào là sai? Thế giới này có lẽ luôn phân rõ rạch ròi trắng đen. Nhưng cuộc đời của tôi vốn dĩ chỉ có màu đen của bóng tối, thế nên tôi cũng không cần đúng sai nữa.

Một tuần sau, Nhà hàng Tây Ảnh.

"Hạ Ly, em không sao chứ?"

Người phục vụ đi đến đỡ Hạ Ly có chút choáng váng trên sân khấu xuống.

"Chị Ngu, em không sao."

Hạ Ly mỉm cười ánh mắt không có tiêu cự khẽ lắc đầu, Ngu Ngọc đỡ lấy cô thấy cả gương mặt cô trắng bệch thì không khỏi hoảng hồn.

"Em còn nói không sao, chị đỡ em lên tầng nghỉ ngơi đợi chị tan làm sẽ đưa em về."

Hạ Ly quả thật không chống đỡ nổi cô có bệnh huyết áp thấp cần tìm chỗ nằm xuống trước đã.

"Vâng, em cảm ơn."

Ngu Ngọc nói không có gì liền đỡ cô lên tầng trên là phòng nghỉ của nhân viên nghỉ ngơi.

Hạ Ly một tay nắm lấy tay Ngu Ngọc một tay cầm lấy gậy bước đi, ở Tây Ảnh cô là một nghệ sĩ chơi piano trợ hứng cho khách nhân dùng bữa còn Ngu Ngọc là nhân viên phục vụ, chắc có lẽ chị thấy cô tật nguyền hai mắt nên thương tâm thường xuyên chiếu cố cô rất nhiều.

Ở một bàn ăn ở nhà hàng Tây Ảnh, người đàn ông đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của người phụ nữ vuốt ve.

"Nguyên Nguyên, chờ anh thêm một thời gian nữa được không?"

Người phụ nữ dường như rất tức giận rút tay về.

"Chờ rồi lại chờ, anh có biết em chán ghét cái tên già ở nhà lắm rồi không ngày nào cũng bị gã ta động chạm thật buồn nôn."

"Nguyên Nguyên, em chịu đựng một chút anh rất nhanh sẽ ly hôn với cô ta."

"Em đều vì anh cả đấy."

Nói rồi người phụ nữ khe khẽ nức nở, người đàn ông thấy thế liền an ủi không dứt miệng.

"Em đi vệ sinh một lát."

Nói rồi cô ta đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, nhưng hai người họ không hay biết vẫn có một ánh mắt luôn theo dõi họ.

"Bác sĩ Trần, anh xem bệnh tình của tôi?"

Trần Cảnh mỉm cười ôn hoà nhẹ giọng mà trấn định đáp.

"Ông Cao đừng quá căng thẳng, thật ra chuyện thế này cũng rất thường tình."

Cao Thắng lần thứ hai nói chuyện riêng với Trần Cảnh về việc điều trị tâm lý của mình, ông ta nghe anh nói thế liền gật đầu có chút an tâm.

"Được được nghe cậu."

Ông Cao liền không hai lời tin tưởng vị bác sĩ tâm lý trước mặt vô điều kiện, Trần Cảnh mỉm cười.

"Tôi xin phép đi vệ sinh một lát."

"Cậu cứ tự nhiên."

Trần Cảnh sải bước về hướng nhà vệ sinh, có lẽ do bước chân anh quá nhanh trong vô tình đã va phải người đi trước.

"Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Người phụ nữ có vẻ khá bực bội cô ta lườm mắt nhìn anh, thoáng chốc ánh lên vẻ ngạc nhiên cùng hoảng hốt.

"Bác sĩ Trần, anh đến đây... dùng cơm sao?"

Liễu Gia Nguyên hơi thấp thỏm lại cảm nhận cánh tay hơi ngứa những tưởng là mũi đốt cô ta đưa tay xoa xoa.

Trần Cảnh vẫn mỉm cười cũng không hề ngạc nhiên khi thấy hàng xóm ở nơi xa lạ, anh nhìn về hướng cánh tay Liễu Gia Nguyên ý cười ngày càng đậm.

"Vâng, không ngờ lại gặp chị ở đây. Tôi xin phép đi trước."

Liễu Gia Nguyên mỉm cười nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh nam tâm trạng cũng dần ổn định lại chính mình bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Róc rách... róc rách...

Tiếng nước từ vòi sen chảy ra Trần Cảnh ung dung rửa sạch tay, ánh mắt anh sâu thăm thẳm được phản chiếu từ tấm gương, sau khi lau khô tay anh lấy ra một vật gì đó từ trong túi quần ra ngón tay khẽ ấn.

Một tiếng bíp vang lên.

Nụ cười trên môi Trần Cảnh theo đó càng rực rỡ hơn.

"Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu."

Trong nhà hàng vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, mọi người vẫn đang tự thưởng thức bữa ăn của mình.

Có tiếng khe khẽ người nói chuyện giữ phép lịch sự nơi sang trọng, có tiếng trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện i i a a.

ẦM...

Không gian tưởng chừng bình yên nhưng chỉ sau một khắc tiếng nổ vang trời khiến mọi người liền rơi vào hoảng loạn.

Còi báo cháy vang vọng khắp nơi nhân viên khách hàng liền thi nhau chạy ra ngoài, vụ nổ xảy ra ở phòng bếp tầng ba thang máy trở nên tê liệt mọi người chỉ còn cách đi thang bộ chen lấn nhau mà chạy.

"Cháy rồi!"

"Mau chạy ra ngoài!"

Lửa lan rất nhanh nó như một con quái vật cắn nuốt tất cả, có tiếng thét tiếng khóc, tiếng kêu cứu ồn ào náo loạn.

Nhưng không ai hay biết bên trong nhà vệ sinh lại có người đang nửa hôn mê nằm bệt trên sàn nhà.

"Cứ...u..."

Lách cách...

Bên ngoài hỗn loạn không ngừng nhà vệ sinh vắng lặng bỗng bị người mở ra, Liễu Gia Nguyên lờ mờ nhìn bóng người đi đến cô ta đưa tay muốn kêu cứu lại kêu không ra hơi.

Người kia bước đến trước mặt cô ta ngắm nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta rất lâu, cô ta không biết bản thân có bị ảo giác hay không dường như bên tai đang truyền đến tiếng cười khẽ của người kia.

Người này là đàn ông bởi vì cô nhìn ra được đôi giày da anh ta đang mang, anh ta khẽ cúi người nắm lấy cổ chân cô kéo đi lê trên đất. Đúng, là kéo đi chứ không hề đỡ cô dậy.

Liễu Gia Nguyên mơ màng vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang xảy đến với mình, cho đến khi cô ta cảm nhận được nhiệt khí nóng hừng hực trên da thịt.

"Ư..."

Lửa cháy rất lớn cả không gian như lò nung anh ta vậy mà không chút lưu tình ném cả cơ thể người cô ta vào ngọn lửa, Liễu Gia Nguyên bị lửa thiêu sống da thịt từng mảng từng mảng cứ thế bị nướng chín.

"A...a..."

Tiếng khóc kêu đau đớn thống khổ vang lên, Liễu Gia Nguyên dùng hết chút sức cuối cùng của bản thân muốn thoát ra nhưng lại bị anh ta đạp ngã vào ngọn lửa một lần nữa.

"Á...á..."

Liễu Gia Nguyên giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn không thoát khỏi ngọn lửa như ác ma đang cắn xé cả linh hồn cô ta, qua một khắc Liễu Gia Nguyên đã ngã quỵ xuống đất mặc cho ngọn lửa nuốt chửng da thịt.

"Haha..."

Mùi thịt cháy phút chốc bốc lên lượn lờ khắp nơi người đàn ông híp mắt tận hưởng phút giây này, nhìn Liễu Gia Nguyên bị lửa thiêu chỉ còn xương trắng vẻ kɧoáı ©ảʍ chiếm cứ cả cơ thể khiến gã bật ra một tiếng cười trầm khàn quỷ dị.

Mà bên ngoài khách sạn những người chạy thoát không hề hay biết một mạng người đã chết oan trong biển lửa họ chỉ lo vui mừng rơi nước mắt.

Nhưng có người lại như bị sét đánh muốn lao vào bên trong, rất may liền bị người bên cạnh giữ chặt.

"Buông... Hạ Ly còn ở bên trong!"

"Nhưng lửa rất lớn cô vào chỉ nộp mạng mà thôi."

"Không buông tôi ra."

Ngu Ngọc sau phút giây thoát chết mới sực nhớ đến Hạ Ly, là cô đưa em ấy lên tầng cô không thể để em ấy táng thân trong biển lửa.

Thấy Ngu Ngọc mất khống chế người bên cạnh liền đánh ngất cô.

Không... Hạ Ly...

Suy cho cùng lúc đứng giữa lằn ranh sinh tử con người khó có thể bỏ đi sự ích kỷ, cho dù Ngu Ngọc có lòng nhưng sự thất trách của cô cũng đã đẩy Hạ Ly vào chỗ chết.

"Khụ khụ..."

Hạ Ly đầu ốc choáng váng vì hít quá nhiều khói cổ họng bắt đầu đau rát, khi vụ nổ xảy ra cô đã nghe được kèm theo đó là tiếng báo động nhưng quá vội vã cô liền làm rơi gậy.

Cho nên khi mọi người gần như chạy hết ra ngoài cô chỉ mới leo xuống được tầng hai. Tuy cháy ở tầng ba nhưng sức ảnh hưởng và lan nhanh của lửa phỗng chừng cũng sắp cháy đến tầng hai.

Hạ Ly đi được vài bật thang chân đáp xuống nhưng lại đạp phải đồ vật, cô hụt chân trượt ngã lăn một vòng.

"Ưʍ..."

Cả cơ thể va đập đau đớn cô lòm còm cố ngồi dậy bước đi, một chút cũng không dám chậm trễ vì cô biết nếu còn không đi thứ đợi chờ cô là ngọn lửa hừng hực như quái vật phía sau.

Chống tay ngồi dậy nhấc chân lên bước một bước cô lại ngã, hai tay cô bắt đầu vì sợ hãi mà run run cô cắn chặt môi ép mình bình tĩnh cô với tay tìm kiếm phương hướng nếu đi không được thì bò.

Cô chậm chạp bò từng chút, cả người đau đớn trên trán cô ẩm ẩm chắc là máu vì cô ngửi được mùi hương tanh ngọt, nhưng như thế cô vẫn cố gắng bò đi một bậc thang, hai bậc thang...

Nhưng nó khó quá, phải chi hai mắt cô có thể nhìn thấy thì tốt biết bao.

Hạ Ly bất động ngồi trên bậc thang, bả vai bắt đầu run rẩy nước mắt từng giọt rơi xuống cô vẫn không làm được.

Cô không còn sức lực nữa đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ, cô sợ chứ cô muốn sống lắm chứ nhưng cô không còn cách nào khác.

"Hức..."

Cô nghe nói bị thiêu chết sẽ hồn phi phách tán không được đầu thai, cô không muốn chết như thế cô còn muốn được làm người một lần nữa, cô muốn được nhìn thấy ánh sáng.

Trong giây phút tuyệt vọng Hạ Ly cô lại không hay biết tất cả hành động đều bị một người thu hết vào đáy mắt.

Bỏ cuộc rồi?

Trần Cảnh nhếch môi cười mỉa, vốn tưởng có thể thấy được một màn nghị lực phi thường không ngờ rất nhanh đã bỏ cuộc.

Anh nhấc chân muốn rời đi nhưng không hiểu sao lúc thấy bả vai run rẩy của cô gái, ánh mắt anh có chút ngưng đọng.

Thôi, xem như thế cũng đỡ một ít việc.

"Cô gì ơi!"

Hạ Ly đang cắn chặt môi chờ đợi ngọn lửa nóng rực kia đến nhưng không ngờ lại nghe được một giọng nói trầm ấm của đàn ông hơn nữa còn mang theo một tia run run.

Chắc là người mắc kẹt trong đây giống cô rồi.

"Anh là...?"

Cô đưa tai về phía phát ra âm thanh, ánh mắt vô định ấy trong phút chốc làm cho Trần Cảnh ngẩn người.

Là cô ấy!

Anh đi đến ngồi xuống trước mặt cô nhìn vào đôi mắt trong veo vô hồn còn vươn nước mắt ấy, một đôi mắt rất đẹp.

"Tôi đưa cô ra ngoài."

Hạ Ly nghe thấy liền vui mừng nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng nổ lớn, cô hoảng sợ đưa tay bịt kín hai tai lại.

"Hừ..."

Bên tai lại vang lên tiếng hừ khẽ người ngồi trước mắt cô dường như bị thứ gì đó đập trúng, cô hốt hoảng vơ lấy áo của người đó.

Cô cố gắng nở nụ cười, lắc lắc đầu.

"Anh đi mau, đừng để ý tới tôi lửa sắp cháy đến đây rồi."

Cô muốn sống, nhưng cũng không muốn kéo chân người khác vào chỗ chết.

Trần Cảnh nhìn thoáng qua bả vai mình bị vật nhọn do vụ nổ đâm trúng hơi nhíu mày, anh lại cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực.

Cô cười bảo anh đi, nhưng trong đôi mắt lại dâng lên tầng tầng lớp lớp nổi sợ hãi Trần Cảnh thích thú cười cười, kẻ lừa bịp.

Anh đưa tay bế ngang cô lên.

Hạ Ly bị ôm bất ngờ lại bị đυ.ng phải vết thương cô khẽ rên một tiếng.

"Ưʍ... anh..."

"Im lặng, nếu đã gặp thì sao tôi có thể bỏ lại cô."

Hạ Ly thoáng im lặng sóng mũi cay cay, cô mím môi đưa tay muốn sờ gương mặt anh. Ít ra cô còn có thể cảm nhận được ngũ quan của anh, sau này nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng.

Trần Cảnh ôm cô chạy đi thật nhanh lại bất ngờ bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm áp lên mặt, cảm giác nóng rát do lửa hun bị một cái sờ này đánh tan.

"Đừng sờ loạn tôi không thấy đường."

Hạ Ly vội thu tay, cô mấp máy môi thều thào nói.

"Anh tên gì?"

Trần Cảnh nhìn thoáng cô gái đang hít thở nặng nhọc trong lòng, trầm giọng đáp:

"Trần Cảnh."

Hạ Ly mỉm cười ý thức dần mơ hồ, cô lẩm bẩm.

"Trần Cảnh, cảm ơn."

Giây phút bàn tay cô buông thõng xuống Trần Cảnh mới phát hiện không những trên trán cô mà bên hông cũng đang thấm máu ra ngoài.

Anh cắn răng không hiểu sao lòng lại nóng như lửa đốt, anh cố hết sức chạy nhanh ra ngoài.

Ầm... ầm... ầm...

Cuối cùng nhà hàng Tây Ảnh xa hoa sang trọng, có bốn tầng nhưng lại cháy hết hai tầng ánh lửa sáng rực dâng cao ngút trời đếm tận nửa đêm.

Rất nhanh xe cứu hỏa, xe cấp cứu và cảnh sát đã ào ào kéo đến.

Trong bóng tối vô hạn, Hạ Ly cảm thấy thân thể như bị ngũ mã phanh thây nhưng cô vẫn đinh ninh trong lòng lẩm bẩm đọc một cái tên.

Trần Cảnh.

Tên nghe thật hay.

Cũng rất êm tai.

Hệt như giọng nói của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »