Chương 2: Liệu có tìm được anh

Từ sau hôm gặp anh, Dạ Lan bước vào quá trình tập luyện, ăn kiêng kham khổ. Thật ra Dạ Lan là thiên kim độc của Dạ Thị chuyên về trang sức đá quý nhưng vì thân hình mập mạp nên trông cô chẳng hề toát ra dáng vẻ đài các gì. Nhược Linh Lung thấy cô điên cuồng tập luyện như vậy lấy làm ngạc nhiên vô cùng vì trước nay không gì có thể lay chuyển tình yêu của Dạ Lan với đồ ăn, mà nay cô lại cự tuyệt hết thảy. Tất nhiên, việc Dạ Lan quyết tâm giảm cân cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến quá trình tăng cân của Nhược Linh Lung.

Dạ Lan cũng đã mấy lần đi lên các lớp khóa trên để tìm anh, mong có cơ hội được nhìn thấy anh dù chỉ là từ xa, nhưng chưa kịp đặt chân đến cửa lớp anh thì cô đã bị cười cợt thân hình mũm mĩm lại xanh xao vì cô kiêng ăn nên thiếu dinh dưỡng. Cứ thế ngày qua ngày cô ngồi chờ anh ở chân cầu thang nơi họ lần đầu gặp mặt với hi vọng cô có thể nhìn thấy anh lần nữa. Nhưng rồi một ngày, cả trường náo loạn vì tin tức nam thần Phong Thần sẽ đi du học. Những tưởng Dạ Lan sẽ buồn thương như không, cô nhẹ nhàng nở một cụ cười :" Không sao, giờ là lúc mình phải t ập trung hoàn thiện bản thân, ngày anh đi du học về chắc chắn sẽ phải là ngày mình đã xinh đẹp và anh sẽ phải thuộc về mình"

5 năm sau

" Nghiêng sang trái nào…đúng rồi, đẹp lắm"- Tiếng nhϊếp ảnh gia vang lên cùng những tiếng " Tách, tách" chụp ảnh. Người con gái đứng đó, mặc chiếc váy voan trắng ôm lấy dáng người chuẩn đẹp, làn da trắng sứ, mái tóc dài bồng bềnh càng làm toát lên gương mặt tựa như thiên thần. Trên người cô là những trang sức đá quý lấp lánh khiến cô như một nữ thần ánh sáng vậy. Không ai khác, đó chính là Dạ Lan, giờ đây cô đã trở thành người mẫu quảng bá đá quý của Tập đoàn Dạ Thị. Ông bà Dạ vô cùng tự hào vì đứa con gái đẹp như tranh vẽ này nhưng cũng có phần phiền lòng vì cô luôn từ chối mọi cuộc xem mắt với các thiếu gia nhà tài phiệt, cô đặc biệt không mở lòng với người khác giới vì trong lòng cô vẫn còn hình bóng của anh, Phong Thần. Những năm qua cô vẫn luôn tìm tin tức về anh nhưng đều không có kết quả, anh như đã bốc hơi khỏi bản đồ Thế Giới . Nhưng điều đó không làm cô nản lòng bởi tiếng sét ái tình năm đó đã khiến trái tim cô đã không còn có thể rung động bởi ai khác ngoài anh.

Hôm nay Dạ Lan có buổi chụp hình tại phim trường Lavender nhằm quảng cáo bộ sưu tập hồng ngọc mới nhất của Dạ Thị. Nhược Linh Lung giờ là trợ lý của cô, và tất nhiên Linh Lung vẫn là cô nàng bé bự :" Dạ Lan, mau uống chút nước ép đi" - Linh Lung hăm hở mang nước đến cho Dạ Lan

" Tao cảm ơn, mày cũng uống đi, nhìn mày vất vả chạy tới chạy lui cả buổi sáng rồi, mồ hôi ướt đẫm rồi kìa"- Dạ Lan nhẹ nhàng đứng dậy đưa nước cho cô bạn của mình vẫn đang loay hoay sắp xếp đồ trang sức. Nhưng thật không may cô vừa đứng dậy thì tự nhiên hoa mắt khiến cốc nước ép trong tay cô đổ ngược về đằng sau trúng chân váy của Triệu Tuyết Mẫn, cô ta là ảnh hậu năm nay, hôm nay cô ta cũng đến đây để chụp hình quảng bá bộ phim điện ảnh mới của mình

" Á…cái quái gì vậy " - Cô ta hét lên: " Đồ điên, cô không có mắt sao"

Lúc này Dạ Lan mới lấy lại thăng bằng và tỉnh táo, cô luống cuống biết mình vừa gây họa: " Ôi, xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi lau cho cô". Nói rồi cô vội lấy khăn giấy cúi xuống lau váy cho Triệu Tuyết Mẫn

" À, tưởng ai, hóa ra là Dạ đại tiểu thư, không dám "- Cô ta vừa nói vừa đẩy tay Dạ Lan ra

Lúc này Dạ Lan mới ngước mắt lên nhìn cô ta, ngây thơ hỏi : " Xin lỗi, cô biết tôi sao"

" Đương nhiên rồi, chính mày đã cướp hợp đồng quảng cáo dự án Đồi Phong Lan với tao, giờ còn giả nai giả ngơ với tao à"

Dạ Lan lúc này mới chợt nhớ ra, là lúc đó chính Dạ tổng - bố cô đã dành hợp đồng này cho cô vì ông cũng góp nửa số vốn vào dự án này, cô nói : " À thì ra là Triệu ảnh hậu vẫn ghi nhớ tôi từ đợt ấy sao, không ngờ một người mẫu bé nhỏ như tôi lại khiến ảnh hậu để tâm lâu như vậy"

Lời nói châm chọc của Dạ Lan khiến Triệu Tuyết Mẫn tức điên lên, với bản tính kiêu ngạo lại nóng nảy, cô ta giơ tay tát Dạ Lan. Nhưng chưa kịp giáng cái tát xuống mặt Dạ Lan thì tay cô ta đã bị Nhược Linh Lung gữ lại, hất ngược ra đằng sau khến cô ta loạng choạng ( sức Linh Lung khỏe quá mà…hihhiii)

" Này cô Triệu, mang danh ảnh hậu cao quý đẹp đẽ mà sao nhân phẩm của cô lại thấp kém vậy hả, mặc trên người thì toàn đồ hiệu mà cách hành xử thì lại như cái giẻ rách vậy, hở ra tí là đòi đánh người, bộ cô là xã hội đen hả, ngon thì ra đây đấu tay đôi với tôi này" - Linh Lung vênh mặt thách thức cô ta

Triệu Tuyết Mẫn tức lắm, định gân cổ lên cãi tiếp nhưng chợt nghe thấy tiếng trợ lý nói nhỏ đằng sau: " Tuyết Mẫn, Mạc tổng đến đón em kìa". Nghe vậy, gương mặt cô ta biến sắc, rồi lập tức tỏ vẻ hiền dịu bước đi qua Dạ Lan nhưng cũng không quên nghiến răng nói: " Lần này coi như mày may mắn, lần tới tao sẽ không cho qua đâu". Dạ Lan chỉ cười khẩy, nhìn thẳng mặt cô ta mà đáp lại: " Vậy sao, tôi chờ chị"

Sau đó, Triệu Tuyết Mẫn rảo bước thật nhanh về phía người đàn ông khoác trên mình một thân tây trang đen vô cùng nam tính phía xa đang đ ứng quay lưng về phía Dạ Lan, dù chỉ là sau lứng cũng có thể cảm nhận khí chất soái hơn người của anh ta. Dạ Lan đưa mắt nhìn theo cô ta đến gần người đàn ông đó, đưa tay khoác lấy tay anh ta rồi nở nụ cười giả tạo. Người đàn ông bất chợt nghiêng người nhìn liếc về phía Dạ Lan rồi rất nhanh quay đi.

Chỉ một giây nghiêng đầu lại, chỉ một ánh mắt ấy đã khiến Dạ Lan sửng sốt, tim cô lại trễ một nhịp: " Là anh ấy, Phong Thần, là anh, anh đã xuất hiện". Không suy nghĩ nhiều, cô liền chạy tới, bao nhiêu hình ảnh lúc cô và anh gặp nhau lần đầu tiên giờ như cuốn băng quay chậm lần lượt xuất hiện trong đầu cô: " Phong Thần, cuối cùng em cũng thấy anh rồi", những suy nghĩ ấy cũng không làm chậm bước chân Dạ Lan. Nhưng khi cô chạy ra đên cửa phim trường thì anh ta cùng Triệu Tuyết Mẫn đã bước lên chiếc xe hơi Bugatti màu đen tuyền, đây là dòng xe đắt đỏ nhất Thế Giới.

" Phong Thần…mở cửa…em…em đến trả khăn tay"- Trong giây phút bất ngờ khiến Dạ Lan nói ra những câu ngớ ngẩn như vậy, tay thì không ngừng đập cửa kính xe nhưng cô đâu biết rằng chiếc xe này cách âm khiến người ngồi trong hoàn toàn không nghe được cô nói gì

Thấy có người đập kính xe, Mạc Phong Thần kiền khẽ nhăn mặt nhưng vẫn ra hiệu bảo tài xế hạ kính xe. Nhìn cô, anh không chút cảm xúc nhưng cô thì ngược lại, đôi mắt ngấn lệ vì hạnh phúc khi được thấy anh lần nữa, miệng thì kêu nhỏ tên anh: " Phong Thần…Phong Thần"

" Ay yo…Thần à, anh biết cô ta sao "- Trong xe Triệu Tuyết Mẫn làm nũng

Mạc Phong Thần vẫn nheo mắt nhìn Dạ Lan rồi vẫn với thanh âm trầm anh nói: " Không quen". Cứ thế rồi chếc xe lăn bánh, một lần nữa anh bỏ Dạ Lan lại phía sau. Cô vẫn đứng đó, ánh mắt thất thần vẫn chưa hoàn hồn, anh nói không quen cô, hay là anh không nhận ra cô. Cũng đúng, giờ cô đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều, anh không nhận ra cũng là điều hiển nhiên. Nhưng tai sao anh lại tay trong tay với Triệu Tuyết Mẫn, hai người họ là một đôi sao, anh yêu cô ta sao…Tất cả mọi thứ ập đến khiến Dạ Lan không khỏi lo lắng rối bời.