Chương 17

Khương Lê tưởng Lâm Thanh Đại đã vào nhà, thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cô suýt nữa muốn đào lỗ chui xuống vì ngượng ngùng.

Khương Lê gượng cười, vẫy tay chào, lắp bắp: "Chào... lâu... lâu quá không gặp."

Lâm Thanh Đại mặc chiếc váy trắng đứng trong gió đêm, mái tóc lòa xòa, trông tựa đóa bạch hoa mong manh.

Cảnh tượng đó khiến Khương Lê thoáng ngẩn ngơ, tim đập loạn nhịp.

Nghĩ lại, chẳng phải chiều nay họ vừa gặp nhau sao...

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Khương Lê, Lâm Thanh Đại bật cười khẽ, dịu dàng hỏi: "Sao cô lại đến đây?"

Không còn vẻ căng thẳng như buổi chiều, sự thay đổi của Lâm Thanh Đại làm Khương Lê càng cảm thấy khó hiểu.

Người này, lúc thì dịu dàng như bạch hoa, lúc lại mạnh mẽ như một con mèo hoang.

Khương Lê xoa xoa tay, vẻ mặt lúng túng: "Tôi đến thăm bạn gần đây, tiện thể đi ngang qua thôi."

Vừa nói xong, Khương Lê đã thấy hối hận, lo rằng Lâm Thanh Đại sẽ không tin mình.

Lâm Thanh Đại tất nhiên không tin, nhưng cô cũng không định vạch trần Khương Lê, chỉ mỉm cười đáp: "Vậy à, tôi còn tưởng cô đến tìm Tô Linh."

Khương Lê sững sờ, không ngờ cô ấy lại nghĩ như vậy, liền vội vàng giải thích: "Tôi với Tô Linh không có gì cả, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."

Qua khung cửa xe, Lâm Thanh Đại nhìn xuống Khương Lê từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng: "Tốt nhất là cô nghĩ vậy, bởi vì cô không xứng với Tô Linh."

Cô vốn định nói rằng Tô Linh không xứng với Khương Lê, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, cô đổi cách nói.

Ban đầu còn lo sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của Khương Lê, nhưng ngẫm lại, chẳng phải Tô Linh luôn làm thế với cô ấy sao.

Khi những kẻ luôn bị tổn thương sẽ dần thức tỉnh, Khương Lê đáng bị như thế!

Sự im lặng của Khương Lê khiến Lâm Thanh Đại nghĩ rằng cô vẫn chưa từ bỏ ý định với Tô Linh. Không kiềm được, cô tiếp tục:

"Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, Tô Linh cũng sẽ không thích cô. Người cô ấy yêu là Vân Khê Nguyệt."

Nghĩ ngợi thêm, cô nói tiếp: "Tô Linh và Vân Khê Nguyệt mới là một cặp trời sinh, cô không thể giành được đâu."

Khương Lê ngẩn ngơ một lát. Trong lúc cô còn thất thần, Lâm Thanh Đại đã quay lưng bước đi.

Khương Lê thầm trách mình quá kém cỏi, đã có ý định nói về chuyện đứa bé với Lâm Thanh Đại, bất kể cô ấy quyết định thế nào, cô đều sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng gặp mặt rồi, cô lại không nói được lời nào, thật là ngốc quá!

Sau khi Lâm Thanh Đại rời đi, Khương Lê ngồi lại trong xe một lúc.

Chỉ khi đèn trên tầng hai nhà họ Tô sáng lên, cô mới đạp ga rời đi.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Đại làm thủ tục xuất viện sớm, chuẩn bị đưa Tô Linh về nhà.

Tô Linh vẫn đang cố gọi cho Vân Khê Nguyệt, nhưng bên kia không ai nhấc máy, chỉ có giọng nói tự động lặp lại.

"Đi thôi." Lâm Thanh Đại xách theo một đống đồ, định đỡ cô.

Tô Linh nghiêng người né tránh, lạnh lùng nói: "Cô về trước đi, tôi sẽ đi tìm chị Khê Nguyệt."

Lâm Thanh Đại cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trong tay Tô Linh, mặt lộ vẻ không hài lòng: "Vân Khê Nguyệt thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của cô, cô tìm cô ta làm gì?"

Tô Linh ghét nhất là nghe người khác nói xấu về Vân Khê Nguyệt, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, lời lẽ trở nên gay gắt:

"Cô không phải nghệ sĩ, cô không hiểu chuyện trong giới của chúng tôi. Khi đã bận rộn rồi, không nghe điện thoại là chuyện bình thường."

Biết tình trạng sức khỏe của Tô Linh không tốt, Lâm Thanh Đại không muốn tranh cãi với cô, đành nhượng bộ, đồng ý để cô đi tìm Vân Khê Nguyệt.

"Nhưng tối nay cô phải về nhà, nếu không mẹ cô sẽ tức giận đấy."

Tô Linh thấy Lâm Thanh Đại lại xen vào chuyện của mình, theo thói quen liền phản bác: "Chuyện của tôi không cần cô lo."

Lâm Thanh Đại hít một hơi sâu, tiếp tục khuyên nhủ: "Với tính khí của mẹ cô, nếu cô không về nhà, bà chắc chắn sẽ đến tìm Vân Khê Nguyệt gây khó dễ."

"Chẳng lẽ cô không muốn Vân Khê Nguyệt phải chịu khổ sao?"

Trên đường đi, Tô Linh không ngừng nghĩ về câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Đại.

Khi đến trước cửa trường quay, vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy Vân Khê Nguyệt đang từ trong đi ra.

Tô Linh mỉm cười, vẫy tay gọi: "Chị Khê Nguyệt ~ em ở đây nè."

Vân Khê Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, liếc nhìn qua một cái rồi lập tức quay đi, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh.

Lúc này, Tô Linh mới nhận ra bên cạnh Vân Khê Nguyệt còn có một người nữa, đó chính là nữ chính của bộ phim này.

Dù trong lòng có chút không vui, nhưng cô càng sợ Vân Khê Nguyệt sẽ tức giận, vì vậy quyết định quay về khách sạn một mình.

Tại khách sạn.

Khi Vân Khê Nguyệt trở về, Tô Linh đang soi gương dặm lại phấn. Cô ta ném áo khoác lên đuôi giường, rồi ngã người vào gối, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tô Linh xót xa, trèo lên giường giúp cô ta thư giãn cơ thể.

Vân Khê Nguyệt vừa hưởng thụ, vừa than phiền: "Chẳng phải chị đã nói với em rồi sao, không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến phim trường tìm chị."

Tô Linh ấm ức, nước mắt rơi lã chã: "Chị Khê Nguyệt, em có thai rồi."

Nghe vậy, Vân Khê Nguyệt lập tức bật dậy, hai tay siết chặt vai Tô Linh, đối mặt chất vấn: "Em nói thật sao?"

Tô Linh không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Vân Khê Nguyệt, vui mừng gật đầu: "Tất nhiên là thật. Chị sắp làm mẹ rồi!"

Niềm vui chỉ tồn tại ở Tô Linh, còn gương mặt Vân Khê Nguyệt ngay khi nghe đến từ "mẹ" thì đã hoàn toàn sụp đổ.

Trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ: Đứa con này, tuyệt đối không thể sinh ra.

Tô Linh thấy Vân Khê Nguyệt đờ người, tưởng rằng cô vui mừng đến mức không nói nên lời, liền tựa vào ngực Vân Khê Nguyệt, bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống hạnh phúc của ba người trong tương lai.

Hai tay Vân Khê Nguyệt buông thõng xuống bên người, để mặc Tô Linh dựa vào, nhưng trong lòng thì tràn ngập những toan tính.