Chương 27

Bữa trưa hôm nay, tổ chương trình không cung cấp nữa, mà sẽ để các khách mời tự tìm nguyên liệu trong trang viên và tự nấu một bữa ăn thịnh soạn.

Sau đó sẽ có năm vị giám khảo nếm thử tại chỗ và chọn ra đội thắng. Đội đứng nhất sẽ có quyền chọn lại đồng đội.

Video của chương trình hôm qua đã được một phần phát hành trực tuyến, khán giả đang rất phấn khích về cặp đôi của hai nhân vật thường.

Khương Lê cũng đã nhìn thấy các bình luận dưới video và hạ quyết tâm phải giành chiến thắng, không thể để Lâm Thanh Đại rơi vào tay Trần Tử Uyển, kẻ đáng ghét kia.

Tương tự, khát vọng chiến thắng của Tô Linh cũng rất mạnh mẽ. Chỉ có đội đứng nhất mới có quyền lựa chọn đồng đội, cô ta phải thắng, phải giành lại Vân Khê Nguyệt từ tay Sở Điềm.

Ba đội tản ra, đi về các hướng khác nhau của trang viên, mỗi người đều có một quay phim đi theo.

Trần Tử Uyển đặc biệt nhìn theo hướng Khương Lê và Lâm Thanh Đại đi, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt sâu thẳm như một vực thẳm vô tận.

Vừa đi, Khương Lê vừa ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của gỗ tuyết tùng, thoang thoảng từ phía Lâm Thanh Đại.

Đó là mùi pheromone của cô ấy.

Có lẽ vì tác động của pheromone, ký ức về đêm định mệnh với Lâm Thanh Đại đột ngột ùa về, làm Khương Lê không khỏi xao động.

Chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy bước chân nhẹ bẫng, cơ thể yếu dần, không thể kìm được mà muốn dựa vào Lâm Thanh Đại.

Chết tiệt thật!

Kỳ mẫn cảm nói đến là đến, không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Chẳng mấy chốc, cơ thể Khương Lê càng lúc càng nóng, ý thức dần trở nên mơ hồ…

Lâm Thanh Đại ở bên cạnh cảm nhận được sự bất thường của Khương Lê, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô ấy, lo lắng hỏi: “Cô sao vậy?”

Vừa nghe thấy giọng nói ấy, Khương Lê vô thức ngẩng đầu, và trước mắt cô là đôi môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, toát lên một vẻ bóng bẩy, khiến người khác chỉ muốn thưởng thức.

Trong khoảnh khắc, sợi dây lý trí mà Khương Lê cố nén đã đứt phựt, khuôn mặt cô không kìm được mà càng lúc càng tiến gần tới Lâm Thanh Đại…

"Khương Lê!" Lâm Thanh Đại thốt lên.

Tiếng gọi đầy hoảng loạn của Lâm Thanh Đại đã kéo Khương Lê trở lại với chút lý trí còn sót lại.

Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng đỡ lấy tay Khương Lê để cô dựa vào, sau khi nhìn lướt qua quay phim đằng sau, cô khẽ hỏi: “Chương trình vẫn đang ghi hình, cô chịu được không?”

Khương Lê cảm thấy như có hàng ngàn con kiến bò trong cơ thể mình, ngứa ngáy, tê dại, giống hệt như cảm giác đêm đó.

Sợ rằng sẽ lại làm tổn thương Lâm Thanh Đại, cô vội vàng đẩy cô ấy ra và đứng tựa vào tường để giữ thăng bằng.

"Không sao đâu, cô cứ đi tìm nguyên liệu trước, tôi sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi một lát là được," Khương Lê nói.

Lâm Thanh Đại không yên tâm, vẫn đứng nguyên chỗ, không muốn rời đi. Khương Lê mỉm cười trấn an, đẩy cô đi: "Mau đi đi."

Sau khi Lâm Thanh Đại rời đi, Khương Lê quay sang nói với quay phim: "Tôi cần vào nhà vệ sinh một lát."

Trước khi ý thức trở nên mờ mịt, Khương Lê cố gắng giữ thăng bằng và chật vật bước về phía biệt thự.

Trang viên quá lớn, Tô Linh và Trần Tử Uyển vô tình đi lạc nhau. Lúc này, Tô Linh đang men theo con đường mòn, và đột nhiên nhìn thấy Khương Lê từ xa.

Thấy Khương Lê ở một mình, Tô Linh cảm thấy kỳ lạ và quyết định đi theo.

Ở một phía khác, Vân Khê Nguyệt nói với Sở Điềm: "Trang điểm của cô bị lem rồi, có muốn vào phòng hóa trang chỉnh lại không?"

Sở Điềm nghe vậy hoảng hốt lấy tay che mặt, lo lắng hỏi: "Thật sao? Không phải đã bị quay lại rồi chứ?"

Vân Khê Nguyệt an ủi: "Không có đâu, cô cứ vào tìm thợ trang điểm chỉnh lại đi, tôi sẽ đợi cô ở đây."

"Được rồi, cô chờ tôi nhé, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."

Sở Điềm rời đi, Vân Khê Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô ấy và nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Trần Tử Uyển, người đang đi một mình sau khi lạc Tô Linh, tình cờ gặp Lâm Thanh Đại cũng đang đi một mình. Nhận thấy đây là cơ hội hiếm có, cô chủ động lên tiếng chào.

"Bạn đồng đội của cô đâu rồi?"

Lâm Thanh Đại không có chỗ để trốn, đành bình tĩnh đối đáp: "Cô ấy hơi mệt nên tôi bảo cô ấy đi nghỉ ngơi rồi."

Trần Tử Uyển nhìn Lâm Thanh Đại với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Cô thật chu đáo, ai ở bên cô chắc chắn sẽ rất may mắn."

Lâm Thanh Đại không muốn tốn thời gian giả tạo, bèn tìm cớ: "Tôi còn phải hoàn thành nhiệm vụ, không nói chuyện lâu với cô được."

Trần Tử Uyển bước lên, chắn trước mặt Lâm Thanh Đại, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chúng ta đến đây để tham gia chương trình tìm kiếm nửa kia, nếu cô đã tìm được người mình muốn rồi thì hà tất phải lãng phí thời gian nữa?"

Thời gian của cô rất quý báu, ở công ty còn nhiều việc chờ cô giải quyết, nếu không phải vì bị mẹ ép buộc, cô cũng chẳng tham gia cái chương trình hẹn hò nhàm chán này.

Nhưng giờ thì có vẻ như chuyến đi này cũng không uổng phí.

Lâm Thanh Đại vừa định phản bác thì thấy Sở Điềm cầm váy chạy về phía biệt thự. Nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của Khương Lê lúc nãy, cô không khỏi lo lắng và cảm thấy có linh cảm xấu.

"Tôi có việc phải đi trước," Lâm Thanh Đại nói rồi vội rời khỏi.

Sau khi thoát khỏi Trần Tử Uyển, Lâm Thanh Đại lập tức chạy về phía mà Sở Điềm đã rời đi.

Để tăng cường tương tác với người hâm mộ, đạo diễn bất ngờ mở livestream, chỉ trong vài phút, hàng triệu người đã đổ vào xem.

Dòng bình luận ngập tràn những lời khen ngợi dành cho Lâm Thanh Đại, gọi cô là nữ thần mới của chương trình và mong muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.

Đạo diễn chuyển camera đến Lâm Thanh Đại, thấy cô không đi cùng Khương Lê, các cư dân mạng liền đồn đoán: "Khương Lê có phải đã đi tìm Tô Linh rồi không?"

Để kiểm chứng, đạo diễn liền chuyển hình sang Tô Linh.