Chương 5

Giọng của Lâm Thanh Đại không giống đang đùa, khiến Tô Linh theo phản xạ dừng động tác, lùi lại một bước rồi quay về đứng cạnh Vân Khê Nguyệt.

Cô kéo nhẹ vạt áo của Vân Khê Nguyệt, thì thầm: “Thôi bỏ đi, nếu mẹ em biết, chắc chắn sẽ mắng em mất.”

Vân Khê Nguyệt siết chặt nắm tay, không cam tâm bỏ cuộc, bước lên lần nữa nói: “Xin lỗi dì Lâm, chúng cháu cũng chỉ lo cho dì thôi. Nếu có kẻ nào không có ý tốt lẻn vào phòng dì thì sao?”

Nói rồi, Vân Khê Nguyệt lại định xông vào.

Sắc mặt Lâm Thanh Đại lập tức lạnh lùng: “Vân Khê Nguyệt, cô là cái gì, cút ngay cho tôi!”

Câu nói lạnh lùng này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh dịu dàng thường ngày của cô, khiến cả hai người trước mặt đều ngẩn ra.

Tô Linh, kẻ mê muội vì tình, lập tức lên tiếng bảo vệ Vân Khê Nguyệt, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi: “Lâm Thanh Đại, sao cô lại nói khó nghe như vậy, chẳng phải cô dựa vào việc mẹ tôi thích cô sao? Tôi nói cho cô biết, không có mẹ tôi, cô cũng chẳng là cái gì…”

Trong lúc say mê bộc lộ nỗi oán hận với Lâm Thanh Đại, Tô Linh hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của cô đã trở lại bình tĩnh.

“Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở cửa thế này?”

Vì tiếng tranh cãi, Tô Khanh bất ngờ xuất hiện, khiến mọi người không kịp phản ứng.

Vân Khê Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, lập tức thu lại vẻ sắc bén, cúi đầu chào: “Dì Tô, dì về rồi ạ.”

Tô Khanh vốn dĩ đã không ưa cô ta, liếc qua một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Sáng sớm đến nhà tôi có việc gì sao?”

Chưa kịp để ai lên tiếng, Lâm Thanh Đại với đôi mắt đỏ hoe nói: “A Khanh, họ nói em đang giấu người trong phòng.”

“Chị không có nhà tối qua, họ nói vậy chẳng phải là đang vu oan em nɠɵạı ŧìиɧ sao?”

Tô Linh không ngờ Lâm Thanh Đại lại mách mẹ mình, lo lắng mẹ sẽ trách mắng, vội vàng chỉ tay vào tủ quần áo, quả quyết: “Mẹ, vừa nãy chúng con thực sự nghe thấy tiếng động trong tủ.”

Lúc này, Khương Lê đang trốn trong tủ siết chặt chiếc móc treo vừa rơi xuống, không dám thở mạnh, đặt toàn bộ hy vọng vào Lâm Thanh Đại.

Vân Khê Nguyệt hùa theo: “Có ai hay không, mở ra xem sẽ biết ngay thôi.”

Nghe xong cuộc đối thoại, Tô Khanh cũng đã hiểu ra phần nào tình hình.

Cô không bận tâm Lâm Thanh Đại có nɠɵạı ŧìиɧ hay không, nhưng là một Alpha, nếu để người ngoài biết Omega của mình nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng khác nào bị người ta tát vào mặt.

Thấy mẹ không phản đối, Tô Linh lấy hết can đảm bước nhanh lên trước, chưa kịp để Lâm Thanh Đại ngăn cản, cô đã đứng trước tủ quần áo.

Khương Lê lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi, liên tục lùi về phía sau, chỉ mong mình có thể biến thành một quả bóng nhỏ không ai nhìn thấy.

Tô Linh đặt tay lên tay nắm cửa tủ, quay lại nhìn ba người phía sau, giả tạo nói: “Con tin dì Lâm, chắc chắn dì sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ đâu.”

Miệng thì nói vậy, nhưng tay thì không ngừng kéo cửa tủ.

Trong chớp mắt, Khương Lê chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt lướt qua mặt mình...

.

Ánh sáng lóe lên rồi biến mất, tủ quần áo lại chìm vào bóng tối.

Khương Lê nắm chặt vạt áo trước ngực, mãi mới thở nổi, thầm cảm thấy may mắn vì vừa thoát nạn.

Ngay lúc Tô Linh mở cửa tủ, Lâm Thanh Đại đột nhiên ôm ngực rồi ngất xỉu.

“Tô Linh!”

Cùng lúc đó, Tô Khanh hét lớn tên con gái, làm cô ta giật mình, theo phản xạ đóng cửa tủ lại.

“Thanh Đại!”

Tô Khanh lập tức đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Lâm Thanh Đại, cúi người bế cô lên.

Cô nhíu mày, giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ kìm nén: “Vân Khê Nguyệt, chuyện nhà chúng tôi không đến lượt người ngoài như cô xen vào, ở đây không chào đón cô.”

Tô Linh sợ mẹ hiểu lầm Vân Khê Nguyệt, vội vàng bước tới giải thích: “Mẹ, là con—”

“Im miệng!”

Tô Khanh lớn tiếng cắt ngang lời Tô Linh, tiếp tục quay sang Vân Khê Nguyệt vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo: “Còn đứng đó làm gì, cút đi!”

“Mẹ!” Tô Linh bất mãn hét lên, “Khê Nguyệt đến thăm con, chuyện vừa rồi không liên quan gì đến chị ấy, là ý của con.”

Tô Khanh suýt bị con gái ngốc của mình làm cho tức chết, đến giờ mà còn chưa nhận ra Vân Khê Nguyệt đang lợi dụng cô, vẫn một lòng bảo vệ.

Cô bế Lâm Thanh Đại đặt nhẹ nhàng lên giường, quay đầu lườm Tô Linh một cái, “Con ở nhà cho tử tế, đóng cửa tự kiểm điểm. Không có sự cho phép của mẹ, không được ra ngoài.”

Nói xong, Tô Khanh không để ý đến hai người nữa, mà lo lắng nhìn về phía Lâm Thanh Đại trên giường, lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình.

Tô Linh định nói thêm, nhưng cổ tay đã bị Vân Khê Nguyệt nắm lại, “Thôi đừng chọc giận mẹ em nữa, có gì chúng ta nói sau.”

Cô ta kéo Tô Linh ra đến cửa, sau đó giả vờ bày ra bộ dạng sâu sắc: “Em yên tâm, dù mẹ em có thích hay không, tình cảm của chị với em vẫn sẽ không thay đổi.”

Xe taxi vừa lúc đỗ trước cổng, Tô Linh mở cửa xe cho Vân Khê Nguyệt, lưu luyến không muốn rời: “Chị đừng giận nhé, mẹ em không cố ý nhằm vào chị đâu, chỉ là mẹ lo lắng cho dì Lâm thôi.”

“Chuyện của Khương Lê chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Chính gia đình cô ta đã hại chết cha mẹ chị, em chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.”

Tô Linh siết chặt nắm đấm, khuôn mặt đơn thuần hiện lên vẻ kiên quyết, dường như xem việc giúp Vân Khê Nguyệt báo thù là sứ mệnh cả đời mình.

Vân Khê Nguyệt hài lòng gật đầu: “Chị đi trước nhé, em cũng phải tự chăm sóc bản thân.”

Nhìn theo bóng xe của Vân Khê Nguyệt rời đi, trái tim Tô Linh cũng bay theo, cô yêu Vân Khê Nguyệt, sẵn sàng làm tất cả vì cô ấy.

Cùng lúc đó, Tô Linh cũng tin rằng thái độ của mẹ cô đối với Vân Khê Nguyệt chắc chắn bị ảnh hưởng bởi Lâm Thanh Đại. Càng nghĩ đến người mẹ đã qua đời sớm của mình, cô lại càng căm hận Lâm Thanh Đại, cho rằng chính cô ấy đã cướp đi mọi thứ của mình.