Chương 3

9.

Phương Lâm không thể tin mà trừng to mắt: "Không thể nào, con gái tôi làm sao có thể gian lận!"

Đội kiểm tra không kiên nhẫn nhíu mày, nhét tờ giấy phạt vào tay ông ta: “Đây là xử phạt, nếu có bất kỳ phản đối nào thì có thể khiếu nại với Uỷ ban giáo dục thành phố.”

Nói là nói như vậy, nhưng nếu tuỳ tiện xử phạt thì cứ đưa lệnh xuống, còn đây lại đặc biệt phái người tới thì không có khả năng xảy ra hiểu lầm gì để mà khiếu nại.

Bọn họ nói xong liền muốn rời đi. Mặt của Phương Lâm hết đỏ rồi trắng, giờ chuyển sang xanh, ông ta vươn tay ra ngăn họ lại: "Rốt cuộc là tình huống gì, trong phòng thi có hai giám thị, bốn cái camera, nếu quả thật gian lận thì tại sao không xử tại chỗ? Vì cái gì mà phải đến lúc này mới xử lý?”

Đội kiểm tra nghe vậy thì nhìn lướt qua Phương Ti Vũ, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa: “Cái này phải hỏi con gái anh. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tinh vi, đem máy nhận tín hiệu giấu ở kẹp tóc cùng khuyên tai. Những thiết bị thông minh này nếu dùng đúng thì sẽ rất tốt.”

Phương Lâm nhìn về phía Phương Ti Vũ: "Máy nhận tín hiệu?!"

Toàn trường hơn hai ngàn đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Phương Ti Vũ.

Ban đầu cô ta tưởng được khen ngợi, nhưng giờ lại trở thành phán xét.

Mặt Phương Ti Vũ trắng bệch như tờ giấy, ngập ngừng nói: "Em, em không biết máy nhận tín hiệu là gì.”

"Đừng viện cớ nữa. Chúng tôi đã cung cấp đầy đủ bằng chứng cho cảnh sát lập hồ sơ. Bạn học năm cuối, em cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát nhé?"

Nghe đến "đồn cảnh sát" thì Phương Ti Vũ không thể nói thêm lời bào chữa nào nữa mà quỳ dưới chân Phương Lâm: "Bố ơi, chuyện này không liên quan đến con. Đây đều là ý tưởng của bạn con!”

Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi muốn mắng, nhưng vì có nhiều người đang nhìn nên ông ta chỉ có thể nói: “Về lớp trước đi!”

Phương Ti Vũ cúi đầu trở lại hàng.

Thầy giáo lớp bên cạnh từ trước đến nay luôn đối đầu với chủ nhiệm lớp chúng tôi, nở nụ cười: “Tôi còn tưởng Phương Ti Vũ của lớp anh sẽ gây được tiếng vang lớn. Ha ha... đúng là tiếng vang lớn thật.”

Chủ nhiệm lớp: "...”

Lúc này, tôi cố gắng nhớ lại bà nội đã mất gần mười năm trước của mình để kiềm chế không bật cười thành tiếng.

10.

Buổi chào cờ kết thúc, Phương Ti Vũ đã bị Phương Lâm kéo đi, sau đó không bao giờ quay lại lớp học nữa.

Buổi trưa, kết quả xử phạt Phương Ti Vũ đã có.

Cô ta bị đình chỉ để điều tra, tạm thời sẽ không trở lại trường học.

Thân là chủ nhiệm lớp dẫn cô ta đi tham gia cuộc thi cũng bị trừ tiền thưởng học kỳ này.

Chủ nhiệm lớp tức giận nên ở buổi học chiều nổi giận một trận, lại còn bóng gió đổ lỗi cho tôi: "Đang yên đang lành lại gặp chuyện xui xẻo. Nếu như không đổi người thì tôi đâu phải chịu oan ức thế này!"

Các học sinh ở hàng ghế đầu sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.

Tôi là người duy nhất lười biếng vén đồng phục lên một chút, tìm một tư thế thoải mái để tựa đầu, gật đầu đồng ý: "Thầy nói rất đúng, nếu như không đổi người thì tốt rồi!"

Thầy nói đổi người là chỉ cuộc thi vật lý. Còn tôi nói đổi người, chính là chỉ danh sách đề cử đi học.

Sau khi hiểu được, sắc mặt của thầy ta ngày càng khó coi, chỉ vào tôi và mắng: "Sao em lại ngắt lời giáo viên, Lục Thiêm Thiêm, tôi tưởng em là học sinh ngoan, không ngờ bản tính em lại xấu như vậy, ra ngoài đứng đi!"

Tôi xách áo khoác đứng dậy rời đi, cửa nặng nề đóng sầm lại sau lưng tôi.

Ba phút sau, tôi lại mở cửa ra.

Chủ nhiệm lớp bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?!”

Tôi bước sang một bên, lộ ra một thiếu niên đẹp trai đang đứng ở cửa: “Có người tìm thầy.”

11.

Ánh mắt hung ác của chủ nhiệm lớp khi tiếp xúc với thiếu niên ở cửa đột nhiên thay đổi, lộ ra nịnh nọt: “Tạ Tương Lê, sao em lại tới đây?”

Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng học vang lên xôn xao: “Đậu moá, là Tạ Tương Lê của Tam Trung bên cạnh, thiệt hả?”

“A a a là anh ấy, nam thần của tôi, gia cảnh tốt, bản thân lại ưu tú! Năm ngoái còn tham gia chương trình dạ hội mùa xuân.”

Tạ Tương Lê đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất lễ phép nói: “Chào thầy, em đang tìm một bạn ở lớp của thầy.”

Nụ cười chủ nhiệm mở rộng hết cỡ, giống như cơn gió xuân ấm áp: "Em tìm ai vậy?"

Có ai trong lớp mà thiếu gia nổi tiếng này phải đích thân đến tìm thế?

Tôi tựa vào tường, thờ ơ nghe thấy cậu ta đọc từng chữ: "Lục Thiêm Thiêm.”

Nụ cười của chủ nhiệm lớp cứng đờ, tôi thì nghi hoặc nhìn về phía thầy.

Bầu không khí trầm mặc khoảng năm giây, Tạ Tương Lê lễ phép bổ sung một câu: “Em nghe nói bạn ấy ở lớp của thầy, có thể gọi bạn ấy ra gặp em được không ạ?”

Trong phút chốc, ánh mắt tôi và chủ nhiệm lớp gặp nhau trên không trung. Trong mắt của thầy hiện lên vẻ khó tin và xấu hổ.

Một lúc sau, chủ nhiệm lớp mới thu hồi ánh mắt: "Em tìm Lục Thiêm Thiên làm gì? Em ấy đã gây ra chuyện gì à?"

“Không." Tạ Tương Lê lộ ra vẻ mặt kỳ quái phủ nhận. Cậu ta suy nghĩ vài giây rồi lấy ra một bài thi từ cặp sách.

“Em chỉ muốn hỏi bạn ấy một chút về đề vật lý này."

Chủ nhiệm lớp: "...”

12.

Chủ nhiệm lớp đoạt bài thi trong tay Tạ Tương Lê, nhìn kỹ vài lần: "Đây là bài thi gì thế?”

Tạ Tương Lê đáp: "Là bài thi vật lý cấp thành phố.”

Đồng tử chủ nhiệm lớp chợt co rút: "Chắc em nhầm rồi, Lục Thiêm Thiêm không tham gia cuộc thi lần này, làm sao có thể giải được đề thi!"

Tạ Tương Lê nhíu mày, có vài phần không vui: “Sao nhầm được. Em chép bài thi này từ chỗ cậu em. Đề thi lần này rất khó, chỉ có Lục Thiêm Thiêm là giải ra được câu hỏi phụ thứ tư trong câu hỏi lớn cuối cùng. Chắc chắn không thể nhầm.”

Cậu ta nói xong, hoài nghi nhìn về phía chủ nhiệm lớp: "Chẳng lẽ Lục Thiêm Thiêm không ở lớp của thầy?”

Lượng thông tin mà Tạ Tương Lê nói ra quá nhiều nên với đầu óc ngu ngốc của thầy chủ nhiệm lớp thì có nghĩ nát cũng không nghĩ ra được tại sao tôi lại làm được bài thi lần này.

Nghe Tạ Tương Lê chất vấn, thầy ta theo bản năng phản bác: "Lục Thiêm Thiêm học ở lớp tôi.”

“Vậy bạn ấy đâu?”

Chủ nhiệm lớp một lần nữa đem ánh mắt dừng ở trên người tôi, lẩm bẩm điều gì đó.

Một giây sau, tôi từ phía sau vỗ vỗ vai Tạ Tương Lê: "Hi, cậu tìm tôi à?”

Vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Tương Lê trong nháy mắt tan biến. Cậu ta nhìn về phía tôi, đánh giá từ trên xuống dưới, mở miệng nói: "Cậu là Lục Thiêm Thiêm à?”

“Đúng vậy.”

“Thế cậu đứng ở ngoài làm gì vậy?”

Tôi cười nhẹ: "À, tôi bị phạt đứng đây đấy. Cậu không nhìn ra sao?”

“...”