Chương 5: Tyrion

Họ rời Pentos qua Cổng Mặt Trời Mọc, mặc dù Tyrion Lannister chẳng được nhìn thấy một tia nắng mặt trời nào. “Phải vờ như anh chưa bao giờ đến Pentos, anh bạn nhỏ ạ,” Magister Illyrio hứa hẹn khi ông ta đóng tấm rèm nhung màu đỏ tía của chiếc kiệu. “Không ai được phép nhìn thấy anh rời thành phố này, cũng như không ai nhìn thấy anh khi đến đây.”

“Không ai cả, trừ đám thủy thủ đã nhét tôi vào cái thùng đó, thằng nhóc dọn phòng, cô gái ngài gửi đến để ủ ấm giường cho tôi và ả thợ giặt mặt đầy tàn nhang có vẻ gian xảo đó nữa. À, lại còn lính canh của ngài nữa chứ. Trừ khi ngài loại bỏ luôn cả trí tuệ lẫn hai viên bi của họ, nếu không họ đều biết ngài không hề ở một mình.” Chiếc kiệu được buộc bằng dây da vào tám con ngựa kéo khỏe mạnh và to lớn. Bốn tên thái giám đi bộ bên cạnh lũ ngựa, mỗi bên hai người, rất nhiều tên nữa đang chậm chạp đi phía sau để bảo vệ hành lý.

“Quân Thanh Sạch không buôn chuyện,” Illyrio trấn an. “Còn con thuyền chở anh đến đây thì lúc này đang trên đường tới Asshai. Phải hai năm nữa con thuyền mới quay trở lại, nếu biển cả nhân từ. Còn đám người hầu, bọn họ đều rất yêu quý ta. Họ sẽ không phản bội đâu.”

Cứ vui vẻ với cái suy nghĩ đó đi, ông bạn béo. Rồi một ngày chúng ta sẽ khắc những lời đó lên bia mộ ông. “Lẽ ra chúng ta nên lên con thuyền đó,” quỷ lùn nói. “Cách nhanh nhất để đến Volantis là bằng đường biển.”

“Biển cả rất nguy hiểm,” Illyrio trả lời. “Mùa thu là mùa bão, vả lại cướp biển vẫn thường cắm sào huyệt ở Stepstones và đi săn những người trung thực. Sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu anh bạn nhỏ của ta rơi vào tay bọn họ.”

“Trên dòng Rhoyne cũng có cướp biển mà.”

“Cướp sông thôi.” Gã buôn pho mát ngáp dài và lấy mu bàn tay che miệng. “Các thuyền trưởng nhãi nhép tranh nhau những miếng mồi con.”

“Tôi còn nghe nói có cả bệnh vảy xám nữa.”

“Chúng có thật đấy. Thứ bệnh tật khốn khϊếp. Nhưng tại sao lại nói về những chuyện đó vào một ngày đẹp trời như thế này? Chúng ta sẽ sớm tới Rhoyne, và ở đó anh sẽ thoát khỏi Illyrio và cái bụng béo của lão ta. Từ giờ đến lúc đó, chúng ta hãy chỉ uống rượu và mơ mộng thôi. Chúng ta có rượu ngọt và rau húng để nhấm nháp. Tại sao phải ủ ê về bệnh tật và chết chóc cơ chứ?”

Tại sao nhỉ? Tyrion nghe thấy tiếng nỏ vang lên một lần nữa và tự hỏi. Chiếc kiệu

lắc lư nhẹ nhàng khiến anh cảm giác như mình là một đứa trẻ được đung đưa ru ngủ trên tay mẹ. Tất nhiên Tyrion chưa từng được như vậy, anh kê má lên những chiếc gối lụa nhồi lông ngỗng. Bốn bức tường bằng vải nhung đỏ thẫm cong lại phía trên đầu tạo thành mái giữ cho không khí bên trong chiếc kiệu ấm áp, bất chấp mùa thu lạnh giá bên ngoài.

Phía sau họ là một đàn la chở nào rương, nào thùng, và những chiếc hòm mây đựng đầy đồ ăn để vị lãnh chúa pho mát không bị đói bụng. Sáng hôm đó họ nhấm nháp món xúc xích tẩm gia vị, đồ uống là rượu nâu smokeberry. Bữa trưa của họ là lươn nấu đông và rượu đỏ xứ Dorne. Buổi tối họ dùng bữa với thịt xông khói cắt lát, trứng luộc và chim chiền chiện quay nhồi hành tỏi. Họ uống bia xám và rượu nóng xứ Myr để nuốt trôi thức ăn. Chiếc kiệu đi chậm chạp tuy dễ chịu thật, nhưng quỷ lùn nhanh chóng cảm thấy ngứa ngáy vì sốt ruột.

“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến con sông?” Tối hôm đó anh hỏi Illyrio. “Nếu đi với tốc độ như thế này, khi chúng ta đến nơi chắc lũ rồng của nữ hoàng đã to hơn cả ba con rồng của Aegon ngày xưa rồi.”

“Thế thì càng tốt. Rồng to tất nhiên đáng sợ hơn rồng bé rồi.” Vị magister nhún vai. “Ta rất vui nếu có thể chào đón nữ hoàng Daenerys tới Volantis, nhưng ta phải dựa vào anh và Griff để làm được điều đó. Ta sẽ phục vụ cô ấy được tốt hơn khi ở Pentos, dọn đường cho cô ấy trở về. Tuy nhiên, giờ khi chỉ có hai chúng ta… hừm, cũng phải để lão già này nghỉ ngơi chút chứ? Lại đây uống một cốc rượu nào.”

“Nói tôi nghe,” Tyrion vừa nói vừa uống, “tại sao một magister của Pentos lại đi quan tâm xem ai đội vương miện ở Westeros? Trong việc này thì ngài được lợi gì?”

Gã béo chấm mỡ dính trên môi. “Ta là một ông già, gần đây trở nên lo lắng cho tình hình thế giới và sự bội bạc. Thật kỳ lạ, ta bỗng muốn làm một việc gì đó có ích trước khi nhắm mắt xuôi tay, giúp một cô gái đáng yêu lấy lại quyền thừa kế của mình chẳng hạn?”

Tiếp theo ông sẽ đề nghị cho ta một bộ giáp thần kỳ, một câu thần chú và một cung điện ở Valyria. “Nếu Daenerys chỉ là một cô gái trẻ ngọt ngào thì Ngai Sắt sẽ cắt cô ta ra thành những mảnh ngọt không kém.”

“Đừng sợ anh bạn nhỏ. Máu của Aegon Hiệp Sĩ Rồng chảy trong huyết mạch của cô ấy.”

Cùng với máu của Aegon Đê Tiện, Maegor Tàn Bạo và Baelor Ngớ Ngẩn nữa. “Kể thêm cho tôi về cô ấy đi.”

Gã béo bắt đầu trầm ngâm. “Daenerys chỉ là một đứa trẻ mới lớn khi đến gặp ta, nhưng cô ấy xinh đẹp hơn cả người vợ thứ hai của ta và đáng yêu đến nỗi ta muốn

chiếm cô ấy cho riêng mình. Nhưng đó là một việc vụиɠ ŧяộʍ và đáng sợ, ta biết sẽ chẳng hay ho gì nếu ta cặp kè với cô ấy. Thay vào đó, ta gọi một cô gái ủ ấm giường đến và hùng hục làʍ t̠ìиɦ với cô ta cho đến khi cơn phấn khích qua đi. Thật thà mà nói, ta tưởng Daenerys sẽ không sống nổi giữa đám lãnh chúa trên lưng ngựa đó cơ.”

“Điều đó cũng không cản được ông bán cô ta cho Khal Drogo…”

“Người Dothraki không mua bán gì cả. Là Viserys anh trai cô ấy đã ném cô ấy cho Khal Drogo để có được tình bạn của anh ta thì đúng hơn. Một chàng trai trẻ tham lam và tự phụ. Viserys thèm muốn chiếc ngai của cha mình, nhưng cũng thèm muốn cả Daenerys và không muốn từ bỏ cô ấy. Trong đêm trước đám cưới của công chúa, hắn cố lẻn vào giường cô ấy và khăng khăng nói rằng tuy không được sở hữu nhưng hắn phải có được trinh tiết của Dany. Nếu ta không cẩn thận cho lính canh ở cửa thì Viserys đã phá hỏng hết kế hoạch ta dày công chuẩn bị mấy năm trời rồi.”

“Hắn đúng là một tên đại ngốc.”

“Cũng phải thôi, Viserys là con trai của vua điên Aerys mà. Nhưng Daenerys… Daenerys thì lại khác.” Ông ta bỏ một con chim chiền chiện quay vào miệng và nhai lạo xạo cả xương. “Đứa trẻ sợ hãi từng sống trong dinh thự của ta đã chết trên biển của người Dothraki, và sau đó hồi sinh trong máu và lửa. Nữ chúa rồng lần này là một người Nhà Targaryen thực thụ. Khi ta dong thuyền tới mang cô ấy về nhà, cô ấy lại đi tới vịnh Nô ɭệ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cô ấy đã chiếm được Astapor, bắt Yunkai quỳ gối và cướp được Meereen. Tiếp theo sẽ là Mantarys nếu cô ấy hành quân dọc phía tây theo những con đường Valyrian cổ đại. Nếu cô ấy đi đường biển, hừm… hạm đội thuyền của cô ấy sẽ phải dừng lại tiếp thêm nước và lương thực ở Volantis.”

“Bằng đường bộ hay đường biển thì giữa Meereen và Volantis vẫn là một quãng đường dài,” Tyrion nhận định.

“Gần hai ngàn dặm theo đường rồng bay, qua hoang mạc, núi cao, đầm lầy và những nơi quỷ ám đổ nát. Rất nhiều người nữa sẽ phải chết, nhưng những người sống sẽ mạnh mẽ hơn khi họ tới được Volantis… nơi anh và Griff đợi họ, với những đội quân hùng hậu và số thuyền đủ để mang họ qua biển hẹp tiến về Westeros.”

Tyrion nghĩ đến tất cả những gì anh biết về Volantis, cổ kính và kiêu hãnh nhất trong số Chín Thành Phố Tự Trị. Trong việc này có gì đó không đúng. Ngay cả khi chỉ còn nửa cái mũi, anh vẫn ngửi thấy mùi bất ổn. “Người ta nói mỗi một người tự do

ở Volantis lại có năm nô ɭệ. Tại sao người Volantis phải giúp đỡ một nữ hoàng từng phá tan chế độ buôn bán nô ɭệ?” Anh chỉ tay vào Illyrio. “Về vấn đề này, tại sao ngài lại lựa chọn như vậy? Buôn bán nô ɭệ có thể bị cấm theo luật của Pentos, nhưng ngài vẫn có thể thò ngón tay vào, thậm chí cả bàn tay. Vậy mà ngài vẫn ủng hộ nữ chúa rồng chứ không chống lại cô ấy. Tại sao? Ngài muốn có được gì từ nữ hoàng

Daenerys?”

“Chúng ta lại quay về chủ đề đó à? Anh bạn dai dẳng quá nhỉ.” Illyrio cười lớn và vỗ bụng. “Được thôi. Vua Ăn Mày đã thề sẽ cho ta làm chủ quản tiền bạc và phong ta làm lãnh chúa cấp cao. Một khi cậu ta đội vương miện vàng lên đầu, ta sẽ được chọn lấy lâu đài… thậm chí cả Casterly Rock nếu muốn.”

Rượu sặc cả lên vết sẹo nơi từng là mũi của Tyrion. “Cha tôi sẽ rất vui khi nghe điều đó.”

“Cha anh không cần phải lo lắng đâu. Ta thèm gì mấy hòn đá chứ? Cung điện của ta đủ lớn cho bất cứ ai và dễ chịu hơn mấy tòa lâu đài lạnh lẽo ở Westeros nhiều. Tuy nhiên, danh hiệu chủ quản tiền bạc…” Gã béo bóc một quả trứng nữa. “Ta rất thích tiền. Còn có âm thanh nào ngọt ngào hơn tiếng leng keng của những đồng vàng chạm vào nhau?”

Có, tiếng hét của bà chị gái. “Ngài dám chắc là nữ hoàng Daenerys sẽ giữ lời hứa của anh trai mình chứ?”

“Có thể có, có thể không.” Illyrio cắn một nửa quả trứng. “Ta đã nói rồi, anh bạn nhỏ, không phải việc gì gã béo này cũng làm vì lợi nhuận. Anh muốn tin hay không thì tùy, nhưng ngay cả một lão già béo ú như ta cũng có bạn bè và có những mối nợ tình cảm phải trả.”

Dối trá, Tyrion nghĩ. Trong việc này chắc chắn có gì đó còn quý hơn tiền bạc hay lâu đài. “Ngày nay chẳng còn mấy ai coi trọng tình bạn hơn vàng đâu.”

“Quá đúng,” gã béo nói, dường như không hiểu châm biếm là gì.

“Sao Con Nhện đó lại thân thiết với ngài như vậy?”

“Chúng ta ở cạnh nhau khi còn trẻ, hai cậu nhóc non nớt ở Pentos.”

“Varys đến từ Myr mà.”

“Đúng. Sau khi hắn đến được một thời gian ngắn thì ta gặp hắn, đi trước bọn buôn nô ɭệ một bước. Ban ngày hắn ngủ trong cống, ban đêm hắn bò trên mái nhà như một con mèo. Ta lúc đó cũng nghèo gần như vậy, một tên cướp trong bộ đồ lụa bẩn thỉu và chém gϊếŧ để sống qua ngày. Chắc anh đã liếc qua cái tượng dựng gần hồ bơi của ta rồi đúng không? Pytho Malanon khắc nó khi ta 16 tuổi. Một bức tượng thật đáng yêu, nhưng giờ nhìn thấy nó ta lại muốn khóc.”

“Thời gian thay đổi tất cả chúng ta. Tôi vẫn còn đang thương tiếc cái mũi của mình đây. Nhưng Varys…”

“Ở Myr hắn là trùm trộm cướp, cho đến khi một tên cướp đối thủ tố giác hắn. Ở

Pentos giọng nói của hắn rất dễ bị nhận ra, và một khi bị nhận ra là thái giám, hắn sẽ bị đánh đập và khinh bỉ. Tại sao hắn lại chọn ta làm người bảo vệ thì ta không rõ, nhưng chúng ta có một thỏa thuận. Varys bí mật theo dõi những tên cướp nhỏ hơn và ăn cắp tiền mà bọn chúng cướp được. Ta giúp đỡ những nạn nhân của họ, hứa sẽ trả lại các vật quý cho họ với một khoản phí. Ngay sau đó, tất cả những người từng chịu mất mát đều tìm đến ta, trong khi lũ cướp và móc túi thì tìm đến Varys… một nửa muốn cắt cổ hắn, số còn lại đến bán những gì chúng trộm cắp được. Chúng ta đều trở nên giàu có, và tiếp tục giàu có hơn nữa khi Varys huấn luyện được lũ chuột của hắn.”

“Ở Vương Đô hắn nuôi những con chim nhỏ.”

“Chúng ta gọi bọn chúng là chuột. Những tên trộm già ngu ngốc chỉ nghĩ đến việc biến tài sản cướp đêm thành rượu. Varys thích những cậu nhóc và những cô gái trẻ hơn. Hắn chọn những người nhỏ nhất, nhanh nhẹn và ít nói, sau đó dạy họ cách trèo tường và lẻn xuống từ ống khói. Hắn còn dạy họ đọc nữa. Chúng ta để lại vàng và ngọc cho lũ trộm bình thường. Thay vào đó, lũ chuột của chúng ta ăn trộm những lá thư, sổ cái, bảng biểu… sau đó đọc chúng và để chúng lại chỗ cũ. Những bí mật đáng giá hơn nhiều so với tiền bạc hay saphia, Varys nói vậy. Và quả thực như thế. Ta có được địa vị khá tốt, đến nỗi một người họ hàng của hoàng tử Pentos đã để ta cưới trinh nữ nhà ông ta, trong khi tiếng tăm về tài năng của gã thái giám bay sang cả bờ kia biển hẹp và tới tai một vị vua. Ông ta luôn lo lắng và không hoàn toàn tin tưởng con trai mình, cũng không tin vợ và chẳng tin cả quân sư, một người bạn hồi trẻ nhưng đã trở nên kiêu căng, ngạo mạn quá mức. Ta tin là anh biết quá rõ về câu chuyện này đúng không?”

“Kha khá,” Tyrion thừa nhận. “Tôi thấy ngài không chỉ đơn giản là một lái buôn pho mát đâu.”

Illyrio gật đầu. “Anh thật tử tế khi nói vậy, anh bạn nhỏ ạ. Còn ta, ta thấy anh quả thật nhanh nhạy đúng như những gì Lãnh chúa Varys khen ngợi.” Ông ta mỉm cười, khoe ra hàm răng vàng khấp khểnh, sau đó gọi người mang thêm một bình rượu Myr nóng hổi.

Khi vị magister chìm vào giấc ngủ, khuỷu tay đặt trên bình rượu, Tyrion bò dọc theo đống gối, lôi nó ra khỏi tảng thịt đè bên trên và tự rót cho mình một cốc rượu. Anh uống cạn và ngáp, rồi lại rót đầy cốc một lần nữa. Nếu uống đủ nhiều rượu nóng, anh tự nhủ, có thể ta sẽ mơ thấy những con rồng.

Khi còn là một đứa trẻ cô độc giữa Casterly Rock rộng lớn, anh thường cưỡi rồng trong đêm, tưởng tượng mình là một vị vua Targaryen nào đó thất lạc, hoặc một lãnh chúa rồng của Valyria đang sải cánh bay cao trên những cánh đồng và rặng núi. Một lần, khi các chú hỏi anh muốn nhận quà gì trong ngày lễ đặt tên, anh muốn được tặng

một con rồng. “Không cần to quá đâu, nhỏ như cháu thôi cũng được.” Chú Gerion nghĩ đó là câu nói hài hước nhất mà ông được nghe, nhưng chú Tygett của anh lại nói, “Con rồng cuối cùng đã chết một thế kỷ trước rồi, nhóc ạ.” Cậu bé cảm thấy điều đó vô cùng bất công, đến mức tối hôm đó cậu khóc cho đến lúc ngủ thϊếp đi.

Tuy nhiên, nếu những lời lãnh chúa pho mát nói có thể tin tưởng được thì con gái của Vua Điên đã ấp nở ra ba con rồng. Nhiều hơn hai con so với yêu cầu của một người Nhà Targaryen. Tyrion thấy hơi hối hận vì đã gϊếŧ cha. Anh sẽ rất vui khi được nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh chúa Tywin khi ông biết tin có một nữ hoàng Targaryen đang trên đường tới Westeros với ba con rồng, theo sau là một tên thái giám thủ đoạn mưu mô và một gã buôn pho mát to béo bằng một nửa Casterly Rock.

Quỷ lùn no đến nỗi phải nới bớt thắt lưng và dây buộc cao nhất của chiếc quần ống túm. Bộ quần áo trẻ con mà vị chủ nhà mặc cho anh trở nên chật ních. Nếu cứ ăn thế này mỗi ngày, ta sẽ nhanh chóng to bằng Illyrio trước khi gặp được nữ chúa rồng. Bên ngoài chiếc kiệu, màn đêm đã buông. Bên trong tất cả đều tối tăm. Tyrion nghe tiếng thở của Illyrio, tiếng kẽo kẹt của dây kiệu, tiếng lọc cọc của vó ngựa sắt trên đường phố Valyria, nhưng trái tim anh đang lắng nghe tiếng đập của những đôi cánh bằng da.

Khi anh tỉnh dậy thì bình minh đã lên. Lũ ngựa đang bước đi nặng nề và đằng sau là chiếc kiệu lắc lư kẽo kẹt. Tyrion kéo rèm và nhìn ra bên ngoài, nhưng chẳng có gì để xem ngoại trừ những cánh đồng đất son, những cây du nâu khẳng khiu và con đường họ đang đi, một con đường lớn lát đá chạy thẳng tắp như một cây thương tới đường chân trời. Anh đã được nghe về những con đường của Valyria, nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn tận mắt. Ảnh hưởng của Freehold4 vươn tới tận Dragonstone, nhưng vẫn chưa bao giờ chạm tới Westeros. Thật kỳ lạ. Dragonstone chẳng hơn gì một tảng đá. Phía tây giàu có hơn nhiều, nhưng họ lại có những con rồng. Chắc chắn họ biết điều đó.

Đêm qua Tyrion uống quá nhiều. Đầu anh đau như búa bổ, và chiếc kiệu chỉ cần nghiêng nhẹ cũng khiến thức ăn trào lên cổ. Dù không phàn nàn tiếng nào nhưng hẳn Illyrio Mopatis cũng nhận ra vẻ mệt mỏi của anh. “Lại đây uống với ta,” gã béo nói. “Người ta nói dĩ độc trị độc.” Ông ta rót rượu cho anh từ một bình rượu mâm xôi ngọt đến nỗi nó thu hút nhiều ruồi hơn cả mật ong. Tyrion dùng tay xua ruồi đi và uống cạn. Vị của nó ngọt đến mức anh phải cố gắng để nuốt rượu xuống. Tuy nhiên cốc thứ hai dễ dàng hơn. Ngay cả như vậy anh vẫn không cảm thấy ngon miệng, và khi Illyrio đưa một tô quả mâm xôi trộn kem, anh từ chối. “Tôi đã mơ thấy nữ hoàng,” anh nói. “Tôi quỳ gối trước mặt cô ấy, thề rằng sẽ trung thành, nhưng cô ấy nhầm tôi với Jaime, anh trai tôi, và ném tôi cho lũ rồng ăn.”

“Hãy hy vọng giấc mơ đó không phải là lời tiên đoán. Anh rất khôn ngoan, quỷ lùn

ạ, đúng như những gì Varys nói, và Daenerys sẽ cần những người khôn ngoan ở bên cạnh. Ser Barristan là một hiệp sĩ quả cảm, đúng vậy, nhưng ta tin chưa có ai nói ông ta tinh ranh cả.”

“Các hiệp sĩ chỉ biết một cách giải quyết vấn đề duy nhất. Họ cầm thương và xông lên. Người lùn có cách nhìn nhận thế giới hoàn toàn khác. Thế còn ngài thì sao? Ngài cũng khôn ngoan không kém.”

“Anh lại nịnh bợ ta rồi.” Illyrio vẫy tay. “Chao ôi, nhưng ta không đi xa được, vì thế ta sẽ để anh thay ta đến chỗ Daenerys. Anh đã phục vụ nữ hoàng rất tốt khi gϊếŧ cha mình, và ta hy vọng anh sẽ còn làm nhiều việc tốt hơn thế nữa. Daenerys không ngu ngốc như anh trai mình. Cô ấy sẽ biết cách tận dụng anh.”

Dùng làm mồi nhen lửa sao? Tyrion nghĩ và mỉm cười.

Hôm đó họ chỉ thay người có ba lần nhưng dường như cứ nửa tiếng họ lại phải dừng kiệu để Illyrio xuống đi tiểu. Lãnh chúa pho mát của chúng ta to lớn như một con voi nhưng bụng thì phình ra như hạt lạc, quỷ lùn lơ đễnh nghĩ. Cứ ở mỗi điểm dừng, anh lại tận dụng thời gian để quan sát đường xá. Tyrion biết anh sẽ thấy gì: đất lỏng, không gạch ngói, không sỏi cuội, nhưng một dải đường đá được đắp cao hơn khoảng 15 phân so với mặt đất để nước mưa và tuyết tan chảy về hai phía. Không giống như những con đường đầy bùn lầy lội ở Vương Đô, những con đường Valyria đều đủ rộng để ba chiếc xe ngựa xếp hàng đi qua, cả thời gian lẫn xe cộ đi qua đều không thể bào mòn chúng. Chúng vẫn ở đó, không thay đổi, dù đã bốn thế kỷ trôi qua kể từ Ngày Tàn của Valyria. Anh cố tìm những vết lún và vết nứt, nhưng chỉ thấy một đống phân còn ấm của một con ngựa để lại trên đường.

Đống phân làm anh nghĩ đến cha mình. Cha đã xuống địa ngục chưa? Một nơi mát mẻ dễ chịu nào đó để ông ngồi nhìn lên và thấy ta giúp con gái của Vua Điên ngồi lên Ngai Sắt?

Khi họ tiếp tục lên đường, Illyrio lại mang ra thêm một túi hạt dẻ rang và một lần nữa bắt đầu nói về nữ chúa rồng. “Ta sợ rằng những tin tức gần đây nhất mà chúng ta có được về Nữ hoàng Daenerys đã cũ lắm rồi. Giờ này chắc cô ấy đã rời Meereen. Cuối cùng cô ấy cũng đã có đội quân của riêng mình, một đội lính đánh thuê rách rưới, các lãnh chúa trên lưng ngựa người Dothraki, và lính Thanh Sạch. Chắc chắn cô ấy sẽ dẫn họ đi về phía tây, để lấy lại chiếc ngai của cha mình.” Magister Illyrio mở một lọ ốc nấu hành, ngửi chúng và mỉm cười. “Ở Volantis, anh sẽ có những tin tức mới nhất về Daenerys, hy vọng như vậy,” ông ta nói khi mυ"ŧ một con ốc ra khỏi vỏ. “Cả rồng lẫn những cô gái trẻ đều thất thường lắm, có lẽ anh sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình. Griff sẽ biết cần phải làm gì. Ăn một chút ốc nhé! Tỏi ta hái từ vườn đấy.”

Ta thà cưỡi một con sên vẫn còn nhanh hơn cái kiệu này của ông. Tyrion phẩy tay

ra hiệu mang đĩa đi. “Ngài đã quá tin tưởng gã Griff đó. Một người bạn thuở thiếu thời nữa à?”

“Không, anh sẽ gọi hắn là lính đánh thuê, nhưng hắn sinh ra ở Westeros. Daenerys cần những người xứng đáng phục vụ cho chính nghĩa của mình.” Illyrio giơ một tay lên. “Ta biết! Danh dự của lính đánh thuê nằm ở vàng, anh đang nghĩ như vậy đúng không. Tên Griff này hẳn sẽ bán đứng ta cho chị gái. Nhưng không phải vậy đâu. Ta tin tưởng Griff như anh em ruột thịt.”

Lại một sai lầm chết người nữa. “Vậy thì tôi cũng sẽ làm thế.”

“Khi chúng ta đang nói chuyện thì hội Chiến Binh Vàng đang hành quân đến Volantis, và họ ở đó chờ nữ hoàng từ phía đông đến.”

Bên dưới vàng là thép lạnh. “Tôi nghe nói hội Chiến Binh Vàng đang có thỏa thuận với một trong các Thành Phố Tự Trị cơ mà.”

“Myr.” Illyrio cười màu mè. “Nhưng thỏa thuận có thể hủy bỏ.”

“Pho mát đắt giá hơn tôi tưởng đấy nhỉ,” Tyrion nói. “Ngài làm việc đó bằng cách nào?”

Vị magister ve vẩy mấy ngón tay béo ị. “Một số thỏa thuận được viết bằng mực, một số viết bằng máu. Đơn giản vậy thôi.”

Quỷ lùn trầm tư trước câu nói đó. Hội Chiến Binh Vàng nổi tiếng là những người giỏi nhất trong các hội nhóm tự do, được thành lập một trăm năm trước bởi Bittersteel, con hoang của Aegon Đê Tiện. Khi một tên con hoang nữa của Aegon Đệ Nhất cố cướp Ngai Sắt khỏi tay người anh em cùng cha khác mẹ, Bittersteel gia nhập cuộc nổi loạn. Tuy nhiên, Daemon Blackfyre qua đời trong trận chiến ở Đồng Cỏ Máu, và cuộc bạo loạn cũng theo đó mà tàn lụi. Những người đi theo Rồng Đen còn sống sót sau trận đánh nhưng không chịu quỳ gối đã bỏ chạy sang phía bên kia biển hẹp, trong số đó có các con trai nhỏ của Daemon, Bittersteel, cùng hàng trăm lãnh chúa không đất đai và các hiệp sĩ buộc phải trở thành lính đánh thuê để nuôi miệng. Một số người tham gia hội Cờ Rách, một số người tham gia hội Con Trai Thứ hoặc Đội Quân Của Trinh Nữ. Bittersteel nhận thấy sức mạnh của Nhà Blackfyre đang bị phân tán tứ tung, vì thế hắn lập ra hội Chiến Binh Vàng để tập hợp những kẻ bị lưu đày lại với nhau.

Từ đó đến giờ, người của hội Chiến Binh Vàng đã sống và chết trên Vùng Đất Tranh Chấp, chiến đấu cho Myr, hoặc Lys, hoặc là Tyrosh trong những cuộc chiến vô nghĩa, và mơ về một vùng đất mà cha ông họ đã để mất. Họ là những người bị lưu đày hoặc con trai của những kẻ bị lưu đày, bị truất quyền sở hữu và không được dung thứ… Song họ vẫn là những chiến binh dữ dội.

“Tôi ngưỡng mộ khả năng thuyết phục của ngài,” Tyrion nói với Illyrio. “Ngài làm cách nào thuyết phục hội Chiến Binh Vàng đi theo nữ hoàng đáng yêu của mình, trong khi trước đây họ đã chống lại Nhà Targaryen suốt một thời gian dài như vậy?”

Illyrio bác bỏ điều đó như thể phẩy một con ruồi. “Dù đen hay đỏ thì rồng vẫn là rồng. Khi Maelys Quái Dị chết trên quần đảo Stepstones, Nhà Blackfyre không còn con trai kế nghiệp.” Gã thương nhân buôn pho mát mỉm cười qua bộ râu. “Và Daenerys sẽ cho những kẻ lưu đày những thứ mà Bittersteel và Nhà Blackfyre không bao giờ có thể cho họ. Cô ấy sẽ đưa họ về nhà.”

Với lửa và kiếm. Đó cũng là kiểu trở về mà Tyrion mong đợi. “Mười nghìn tay kiếm sẽ là một món quà sang trọng, tôi đảm bảo với ngài. Chắc chắn nữ hoàng sẽ rất vui.”

Vị magister khẽ cúi đầu, mấy lớp cằm rung rung. “Ta không dám chắc điều gì sẽ khiến nữ hoàng vừa ý.”

Ông cẩn trọng quá đấy. Tyrion hiểu quá rõ về thái độ biết ơn của các vị vua. Và nữ hoàng cũng vậy thôi.

Vị magister nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, để mặc Tyrion ủ ê một mình. Anh tự hỏi Barristan Selmy sẽ nghĩ gì khi cưỡi ngựa ra chiến trường với hội Chiến Binh Vàng. Trong cuộc chiến của các vị Vua Chín Đồng, Selmy đã rạch một đường máu qua cả đội quân của họ và gϊếŧ chết những kẻ yêu sách cuối cùng của Nhà Blackfyre. Cách quân phản loạn liên minh với nhau thật kỳ quặc. Và không có gì kỳ quặc hơn mối liên minh giữa ta và người đàn ông này.

Gã buôn pho mát tỉnh dậy khi họ dừng lại để thay ngựa và yêu cầu đem một rương đồ ăn mới lên. “Chúng ta đi được bao xa rồi?” Quỷ lùn hỏi khi họ đang ăn gà trống thiến nguội và nước sốt làm từ cà rốt, nho khô, một chút nước chanh và cam.

“Đây là Andalos, anh bạn ạ. Mảnh đất quê hương của người Andal các anh. Họ chiếm nó từ đám người lông lá trước đó, các anh em họ của đám người lông lá vùng Ibben. Trung tâm của vương quốc Hugor cổ đại nằm ở phía bắc, nhưng chúng ta đang đi qua vùng phía nam của nó. Ở Pentos, những vùng đất này được gọi là Flatland. Xa hơn về phía đông là khu đồi Velvet, nơi chúng ta đang hướng đến.”

Andalos. Thất Diện Giáo từng dạy rằng bản thân Thất Diện Thần từng trèo lên khu đồi Andalos dưới hình dạng con người. “Đức Cha giơ tay lên trời và hái xuống bảy ngôi sao,” Tyrion nhớ lại, “và ngài để từng ngôi lên trán vua Hugor tạo thành một chiếc vương miện lấp lánh.”

Magister Illyrio tò mò nhìn anh. “Ta không nghĩ anh bạn nhỏ của ta lại sùng đạo đến vậy.”

Quỷ lùn nhún vai. “Chỉ là dấu tích của thời thơ ấu thôi. Tôi biết mình sẽ không thể trở thành hiệp sĩ, vì vậy tôi quyết định sẽ trở thành Đại Tư Tế. Chiếc vương miện kim cương đó giúp ăn gian chiều cao tới 30 phân. Tôi cũng nghiên cứu các cuốn sách thánh và cầu nguyện đến nỗi hai đầu gối trầy da tróc vẩy, nhưng nhiệm vụ đó cuối cùng đã phải dừng lại một cách đau đớn. Khi đến tuổi, tôi biết yêu.”

“Một trinh nữ à? Ta hiểu mà.” Illyrio thọc tay phải vào ống tay áo bên trái và lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng bạc. Bên trong là bức chân dung vẽ một người phụ nữ với đôi mắt xanh to và mái tóc vàng xen lẫn với những sợi bạch kim. “Serra. Ta tìm thấy cô ấy trong một nhà thổ ở Lys và đem cô ấy về ủ ấm giường mỗi tối, vậy mà cuối cùng ta lại yêu cô ấy. Người vợ đầu tiên của ta là chị em họ với hoàng tử của Pentos. Cánh cửa cung điện từ đó cũng đóng lại vĩnh viễn với ta, nhưng ta chẳng quan tâm. Để có được Serra, cái giá đó vẫn còn quá nhỏ.”

“Cô ấy chết như thế nào?” Tyrion biết cô ta đã chết, vì chẳng gã đàn ông nào nói về một người phụ nữ rời bỏ mình với giọng điệu trìu mến như vậy.

“Một chiếc thuyền buôn của Braavos dừng lại ở Pentos trên đường quay về từ biển Ngọc Bích. Con thuyền Châu Báu chở nào đinh hương, nghệ tây, ngọc đen, ngọc bích, gấm đỏ tươi, lụa xanh biếc… và cả cái chết xám xịt và u ám. Chúng ta gϊếŧ hết các tay chèo khi họ vào bờ và đốt thuyền tại nơi nó neo đậu, nhưng lũ chuột vẫn trèo xuống qua những mái chèo và lội lên cầu cảng với những đôi chân hóa đá lạnh lẽo. Bệnh dịch đã gϊếŧ chết hai nghìn người.” Magister Illyrio đóng chiếc hộp lại. “Tôi giữ lại hai bàn tay của cô ấy trong phòng ngủ. Tay cô ấy rất mềm mại…”

Tyrion nghĩ đến Tysha. Anh nhìn ra dải đất bên ngoài nơi các vị thần từng đi qua. “Thần linh nào lại tạo ra chuột, bệnh dịch và những thằng lùn thế nhỉ?” Anh nhớ ra một đoạn nữa trong sách Ngôi Sao Bảy Cánh. “Trinh Nữ cho anh một cô gái nhẹ nhàng, mảnh dẻ như lá cỏ và đôi mắt xanh như nước hồ sâu thẳm, và Hugor tuyên bố sẽ chiếm được cô ấy làm vợ. Vì thế Đức Mẹ cho cô ta sinh nở và Bà Già tiên đoán rằng cô ta sẽ sinh cho nhà vua bốn mươi bốn người con trai. Thần Chiến Binh cho họ sức mạnh, trong khi thần Thợ Rèn rèn cho mỗi người bọn họ một bộ giáp sắt.”

“Thần Thợ Rèn của các anh chắc hẳn là người Rhoyne,” Illyrio dí dỏm. “Người Andal học cách rèn sắt từ Rhoyne, những người sống dọc con sông. Điều này ai cũng biết.”

“Nhưng các vị tư tế của chúng tôi thì không.” Tyrion chỉ ra phía những cánh đồng. “Ai sống ở vùng Flatland kia của các ngài?”

“Nông dân và dân nghèo, những người bán mặt cho đất. Ở đó có vườn cây, trang trại, khu mỏ… Ta cũng sở hữu một vài nơi như vậy, nhưng hiếm khi tới thăm. Sao ta phải sống ở những nơi này, trong khi có vô số chốn vui thú ở Pentos gần ngay bên

cạnh chứ?”

“Vô số chốn vui thú.” Và những bức tường dày. Tyrion xoay cốc rượu. “Kể từ khi rời Pentos chúng ta chưa nhìn thấy thị trấn nào cả.”

“Chỉ có những đống đổ nát.” Illyrio vẫy vẫy một cái chân gà về phía tấm màn. “Các lãnh chúa trên lưng ngựa đi đường này, khi nào một khal nào đó muốn nhìn thấy biển. Người Dothraki không thích những thị trấn, ngay cả ở Westeros người ta cũng biết điều này.”

“Thử phục kích một trong các khalasar đó và tiêu diệt họ xem, ngài sẽ thấy người Dothraki vượt qua Rhoyne không nhanh lắm đâu.”

“Mua chuộc kẻ thù bằng thức ăn và quà cáp bao giờ cũng rẻ hơn.”

Giá mà ta nhớ mang một miếng pho mát thật ngon ra chiến trường ở Xoáy Nước Đen thì chắc bây giờ ta vẫn còn nguyên mũi. Lãnh chúa Tywin lúc nào cũng coi thường các Thành Phố Tự Trị. Họ chiến đấu bằng tiền thay vì bằng kiếm, ông vẫn nói vậy. Vàng có tác dụng riêng của nó, nhưng chiến tranh cần phải được giải quyết bằng sắt thép. “Đưa vàng cho kẻ thù và hắn sẽ quay lại đòi thêm, cha ta luôn nói vậy.”

“Chính là người cha mà anh đã gϊếŧ đó đúng không?” Illyrio ném xương gà ra khỏi kiệu. “Lính đánh thuê sẽ không chống lại đám người Dothraki. Điều đó đã được chứng minh ở Qohor.”

“Ngay cả Griff dũng cảm của ngài cũng không sao?” Tyrion nói mỉa.

“Griff rất khác biệt. Anh ta rất yêu quý con trai mình, và thằng bé được đặt tên là Griff Nhỏ. Tôi chưa thấy ai có phong thái quý tộc hơn anh ta.”

Rượu, thức ăn, mặt trời, chiếc kiệu lắc lư và tiếng vo ve của đàn ruồi, tất cả cộng lại khiến Tyrion buồn ngủ. Vì thế anh ngủ, rồi thức, rồi lại uống. Illyrio đưa cho anh hết cốc này đến cốc khác. Và khi bầu trời chuyển sang màu đỏ thẫm, gã béo mới bắt đầu ngáy.

Đêm hôm đó Tyrion Lannister mơ về một trận chiến trong đó cả khu đồi Westeros chuyển màu đỏ rực như máu. Anh đang ở giữa trận chiến và chém gϊếŧ với cây rìu to gần bằng người, chiến đấu bên cạnh anh là Barristan Dũng Cảm và Bittersteel, trong khi lũ rồng bay lượn trên đầu họ. Trong giấc mơ anh có hai đầu, nhưng chẳng cái đầu nào có mũi. Cha anh dẫn đầu đội quân của kẻ thù, vì thế anh gϊếŧ ông một lần nữa. Sau đó anh gϊếŧ cả Jaime và băm nát mặt anh ta cho đến khi nó biến thành một đống đỏ bầy nhầy. Anh cười lớn mỗi khi lưỡi rìu bổ xuống. Chỉ đến khi trận chiến kết thúc anh mới nhận ra cái đầu thứ hai của anh đang khóc.

Khi tỉnh dậy, đôi chân còi cọc của anh tê cứng lại như sắt. Illyrio đang ăn quả ô liu.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Tyrion hỏi.

“Vẫn chưa rời Flatland, anh bạn hấp tấp ạ. Chúng ta sẽ nhanh chóng tới khu đồi Velvet và bắt đầu trèo lên Ghoyan Drohe, thượng nguồn dòng Rhoyne Nhỏ.”

Ghoyan Drohe từng là một thành phố của người Rhoyne, cho đến khi những con rồng Valyria thiêu nó thành một đống hoang tàn đổ nát. Ta đang du hành qua cả thời gian và không gian, Tyrion nghĩ, ngược dòng lịch sử về những ngày rồng còn thống trị trên trái đất.

Tyrion ngủ rồi thức, rồi lại ngủ, bất kể là ngày hay đêm. Khu đồi Velvet quả thật là một nơi chán ngắt. “Một nửa lũ điếm ở Lannisport còn có ngực bự hơn những quả đồi này,” anh nói với Illyrio. “Ông nên gọi nơi này là Núʍ ѵú Velvet thì hơn.” Họ nhìn thấy một vòng tròn bằng đá mà Illyrio nói rằng chúng được người khổng lồ dựng lên, và sau đó là một cái hồ. “Chỗ này là sào huyệt của một toán cướp, và con mồi của họ là những khách bộ hành đi qua con đường này.” Illyrio nói. “Nghe đồn chúng vẫn đang ở dưới nước. Những người câu cá ở hồ này sẽ bị kéo xuống lòng hồ và bị ăn thịt.” Đêm hôm sau họ đến chỗ một bức tượng nhân sư Valyria núp mình bên cạnh đường. Nó có mình rồng và khuôn mặt một phụ nữ.

“Nữ chúa rồng,” Tyrion nói. “Một điềm lành chăng.”

“Nhưng vua thì mất rồi.” Illyrio chỉ ra chiếc bệ vuông bằng đá mịn nơi con nhân sư thứ hai từng đứng nhưng giờ đã bị bao phủ bởi rong rêu và cây leo nở hoa. “Các lãnh chúa trên lưng ngựa đã làm các bánh xe gỗ bên dưới bức tượng và kéo nó về Vaes Dothrak.”

Lại là một điềm lành nữa, Tyrion nghĩ, nhưng không hứa hẹn cho lắm. Đêm đó anh say xỉn hơn mọi khi và tự nhiên cất tiếng hát.

Từ trên đồi cao, chàng trai cưỡi ngựa vào thành phố,

Anh đến với nàng, băng qua những phố hẹp, bậc thang và đường đá cổ.

Nàng là kho báu bí mật của anh, là vết nhơ, là niềm sướиɠ vui tột độ.

Lâu đài, sợi xích chẳng là gì so với nụ hôn của một quý cô.

Đó là tất cả những gì anh thuộc, trừ đoạn điệp khúc. Bàn tay vàng bao giờ cũng lạnh, nhưng tay phụ nữ thì ấm. Đôi tay Shae liên tục đấm vào người anh khi chuỗi những bàn tay vàng siết quanh cổ ả. Anh không nhớ được chúng có thực sự ấm hay không. Khi mọi sức lực rời bỏ cơ thể, những cú đấm của cô ta trở nên yếu ớt như cánh bướm vờn trên mặt anh. Mỗi khi anh siết chuỗi xích, những bàn tay vàng lại siết chặt hơn. Lâu đài, sợi xích chẳng là gì so với nụ hôn của một quý cô. Anh có hôn cô ta lần cuối sau khi cô ta chết không nhỉ? Anh cũng không nhớ nữa… nhưng lần đầu họ hôn

nhau trong căn lều bên cạnh Green Fork thì anh không thể nào quên. Miệng cô ta khi đó mới ngọt ngào làm sao.

Anh nhớ lại cả lần đầu tiên với Tysha. Cô ấy lúng túng chẳng khác gì ta. Mũi liên tục va vào nhau, và cô ấy run bắn người khi lưỡi ta chạm lưỡi cô ấy. Tyrion nhắm mắt lại để tưởng tượng ra mặt cô gái, nhưng thay vào đó anh chỉ nhìn thấy hình ảnh cha mình đang ngồi trên bồn cầu với bộ đồ ngủ kéo lên đến bụng. “Bất cứ nơi nào lũ điếm đi,” Lãnh chúa Tywin nói, và thịch, tiếng nỏ vang lên.

Gã lùn lăn úp người xuống và áp chiếc mũi chỉ còn một nửa vào mấy chiếc gối lụa. Cơn buồn ngủ ập đến như một chiếc giếng sâu trước mặt, anh tự nguyện ném mình vào đó và để bóng tối xâm chiếm lấy cơ thể.