Chương 2

Chu Trình Lộ từ lâu đã quen với phương pháp và tốc độ tìm kiếm mục tiêu của Từ Linh Tử: Sau khi tìm được vị trí thuận lợi, radar liền bắt đầu hành động, đầu tiên quét toàn bộ khu vực, nếu cảm thấy phù hợp liền thu nhỏ phạm vi, cuối cùng khóa chặt mục tiêu, tiếp tục quan sát mục tiêu thêm nữa.

Khoảng nửa giờ sau khi họ ngồi xuống, nàng nghe cô ấy nói về bàn của những người mới. Vậy nghĩa là Từ Linh Tử đã quét hoàn toàn và những người này chính là mục tiêu của cô sau khi thu hẹp phạm vi.

Điều này khiến nàng có chút tò mò. Từ trước đến nay khẩu vị của Từ Linh Tử vẫn luôn là thành thục một chút, tốt nhất kinh nghiệm phải phong phú, để cô không cần phải tự tay dạy dỗ, mệt mình mệt người.

Nhìn về hướng Từ Linh Tử nói, khoảng cách có chút xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt trẻ con và khí chất trẻ trung. Nàng cắn ống hút, im lặng nhìn một chút sau đó quay đi.

"Hiện tại xu hướng cộng đồng đồng tính nữ ngày càng trẻ trung, tỉ lệ sinh viên ngày càng cao, nếu có người kế nhiệm, tương lai sẽ tươi sáng."

Chu Trình Lộ ăn một miếng khoai tây chiên, nhẹ nhàng nhai: "Cậu có hơi lạc quan quá không? Ở Mê Man Bar nhìn thấy sinh viên đại học, cậu cho rằng cộng đồng này đang ngày càng trẻ hóa? Cái này gọi là thành kiến người sống sót."

Từ Linh Tử tiếp tục quan sát xung quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn bàn của những bạn nhỏ, khóe môi ý cười không giảm: "Bác sĩ Chu, thế giới tình cảm của cậu quá đơn điệu, cho nên độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng chọn Tạ Duy."

Mặc dù cô và Chu Trình Lộ học khác trường đại học nhưng gia đình họ là bạn bè và họ cũng thân với nhau từ nhỏ. Kể từ khi học cấp hai, đã có rất nhiều người theo đuổi Chu Trình Lộ, Hứa Linh Tử đều nhớ rõ ràng.

"Mình nói cho cậu biết, Tạ Duy căn bản không phải là ứng cử viên tốt nhất. Tuy rằng cậu đồng ý hẹn hò với hắn, nhưng dù sao cũng chưa được bao lâu, hiện tại hối hận vẫn còn kịp, cho nên cậu cũng sẽ không bị coi là tra."

Nhắc đến người bạn trai mà nàng đã hẹn hò được vài tháng, Chu Trình Lộ vẫn đang trong tâm trạng kỳ lạ và rối bời. Một mặt, nàng bắt đầu làm việc sau khi lấy bằng tiến sĩ và giai đoạn cuộc đời của nàng cũng thay đổi. Gia đình nàng hy vọng nàng sẽ cân nhắc việc này sớm hơn. Dù sao thì số lượng người mà ngành nghề bác sĩ này có thể tiếp cận là có hạn.

Ngoài đồng nghiệp, thì chính là bệnh nhân. Đại khái không có cha mẹ nào hi vọng con của mình lựa chọn đối tượng trong số các bệnh nhân, cho dù sau này bệnh có được trị khỏi đi chăng nữa.

Mặt khác, Tạ Duy đã theo đuổi nàng bốn năm, nhưng hắn vẫn luôn dịu dàng và nhẫn nại, rất tôn trọng nàng, chưa bao giờ nói điều gì khó chịu với nàng chứ đừng nói đến việc lợi dụng nàng. Nhiều năm làm bạn học, lại còn làm việc trong cùng một bệnh viện, Tạ Duy xem như là một ứng cử viên không tệ, thử tìm hiểu một chút cũng chưa hẳn không thể.

Nếu không yêu đương, đoán chừng những người quen biết đều ngầm hiểu lầm nàng bị Từ Linh Tử dẫn đi sai đường.

Mỗi lần nhắn đến Tạ Duy, Từ Linh Tử liền không nhịn được. Trước đây cô hay phàn nàn rằng nếu hắn ngốc lâu hơn thì buồn cười biết bao, nhưng giờ đây cô sẽ thuyết phục nàng chia tay bất cứ khi nào có cơ hội. Tuy nhiên, dù là quá khứ hay hiện tại Chu Trình Lộ vẫn luôn giữ thái độ im lặng.

"Cậu đừng không nói lời nào. Nói thật, nhân lúc thanh xuân vẫn còn, vẫn chưa kết hôn, cậu nên thử kết giao nhiều người thêm nữa vậy mới có thể luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh."

Nói xong, cô còn đặc biệt làm một cử chỉ với đôi mắt giống như bốc lửa.

Chu Trình Lộ đặt cốc xuống, thản nhiên đáp: "Yêu đương rất mệt mỏi, thời gian rảnh rỗi để đi kết giao, không bằng để mình đọc thêm một ít sách còn được hơn."

"Cậu sẽ hối hận nếu không trải qua sự rung động từ tận sâu trong lòng."

Chu Trình Lộ rốt cục buồn cười, nhưng vẫn là ngầm cười nói: "Cậu đã cho mình một cái chứng minh sinh động rồi, mình đã hiểu được."

Từ Linh Tử không thể phản bác, tuy là chị em tốt, nhưng phong cách yêu đương của hai người hoàn toàn khác biệt. Chu Trình Lộ tin rằng thà giữ mọi việc trong tầm kiểm soát còn hơn là làm quá sức, cho nên đến bây giờ nàng mới miễn cưỡng buông tay và cố gắng tìm hiểu thử với Tạ Duy. Mà cô thì tin rằng chỉ có nhiều kinh nghiệm hơn thì người ta mới có thể xác định báu vật chính xác hơn và những tay mới nói chung không có may mắn được thưởng thức những món ngon thượng hạng này.

Từ Linh Tử đêm nay nói nhiều như vậy, Chu Trình Lộ biết nàng nhất định chưa tìm được mục tiêu thích hợp, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Chỉ cần hay đổi chủ đề liên quan đến Tạ Duy, Từ Linh Tử cảm thấy tầm nhìn và gu thẩm mỹ của Chu Trình Lộ rất giống cô: Đồng hạng nhất.

Hai người ngồi đó lặng lẽ trò chuyện, không có nghĩa là không có ai chú ý đến. Không cần phải nói, Từ Linh Tử từ khi tiến quán bar liền tự phóng điện, "Khuôn mặt hợp khẩu vị" kia của Chu Trình Lộ nếu không muốn bị người chú ý đến quả thật rất khó, huống đồ đêm nay đèn trong quán bar đều mở.

Từ Linh Tử nói được một nửa thì bị cắt ngang, đột nhiên trên bàn xuất hiện hai ly rượu. Cô còn tưởng rằng là Kim tỷ làm xong việc rồi đến đây, khóe miệng đã nhếch lên. Kết quả khi tập tập trung nhìn kĩ mới phát hiện ra đó là một người lạ.

Mái tóc dài ngang vai hơi xoăn được chải chuốt kỹ lưỡng, bộ vest thường ngày cũng là của một thương hiệu nổi tiếng. Chiếc đồng hồ vô tình lộ ra là kiểu dáng cổ điển, đôi mắt của Từ Linh Tử lại nhìn vào khuôn mặt của người đối diện. Cô ấy khá xinh đẹp, một chút tán tỉnh, đó không phải là kiểu cô thích.

"Không biết có cơ hội hay không được trò chuyện với hai vị mỹ nữ đây, làm quen với nhau một chút?"

Từ Linh Tử thầm cau mày. Quá dầu mỡ, uổng công có được ngoại hình xinh đẹp.

Chu Trình Lộ không có đáp lời, loại trường hợp này bình thường đều do Từ Linh Tử đứng ra xử lý.

"Không có hứng thú, đêm nay chúng tôi chỉ muốn một mình." Cô nói xong, cố ý đem tay khoác lên vai Chu Trình Lộ, nghiêng đầu mỉm cười.

Đối phương có chút thất vọng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, lưu luyến không rời.

Người đẹp như vậy lại là một đôi, cô ta vốn còn tưởng rằng mình có cơ hội nhất tiễn song điêu*. Chỉ là sau khi quan sát lâu như vậy, hai người lại không có chút thân mật nào, khiến người ta hiểu lầm bọn họ là cùng một loại người.

Nhất tiễn xong điêu*: Một mũi tên trúng hai con nhạn

Đối phương cũng là người tình trường lão luyện, người ta đã nói đến trình độ này nếu vẫn tiếp tục đeo bám thật sự rất mất mặt. Cô ta hào phóng gật đầu, rồi chỉ vào hai ly rượu trên bàn: "Coi như tôi mời hai vị uống để kỷ niệm hôm nay gặp nhau."

Sau đó xoay người đi tìm con mồi thích hợp khác.

Từ Linh Tử đẩy ly rượu ra xa, hoàn toàn không có ý định uống: "Không biết đêm nay ai xui xẻo bị cặn bã đâm nát tâm."

Chu Trình Lộ vẫn đang uống nước dừa, đã không còn hứng thú với cuộc trò chuyện như vậy nữa. Nếu không vào quán bar đồng tính nữ, nàng cũng gặp được không ít việc mời rượu như vừa rồi.

Kim tỷ xong việc cuối cùng cũng đi tới, trực tiếp đặt hẳn một chai rượu lên bàn, hào sảng nói: "Tôi tới chậm, mời các em uống rượu."

Chu Trình Lộ ngồi thẳng dậy, đối Kim tỷ, nàng vẫn là rất tôn trọng.

Từ Linh Tử mỉm cười, chỉ chỉ hai chiếc ly trên bàn: "Đêm nay em không định uống rượu."

"Không uống rượu đến Mê Man Bar làm gì? Chẳng lẽ là muốn ngắm Kim tỷ à?"

"Thật ra nguyên nhân lớn nhất chính là như vậy nha."

Kim tỷ rót rượu cho hai người: "Nào, ít lời này của em nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi nhất định sẽ tin là thật."

Từ Linh Tử đẩy Chu Trình Lộ ra để nàng giúp mình làm chứng: "Cậu mau nói với Kim tỷ, hôm nay vì sao mình lại kéo cậu đến đây hả?"

Kim tỷ mỉm cười nhìn Chu Trình Lộ, cô gái tuy có chút lạnh lùng nhưng lại rất thành thật

"Ủng hộ quán bar mới của Kim tỷ."

"Nhìn xem nhìn xem, em không có lừa chị đúng không, Kim tỷ?"

Nụ cười của Kim tỷ càng sâu hơn, cô nhất một ngụm rượu: "Tâm ý của các em, tôi xin nhận."

Đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng động, sau đó là tiếng ly rượu vỡ và tiếng la hét, thu hút sự chú ý của mọi người. Kim tỷ theo bản năng lập tức đặt ly rượu xuống đứng dậy: "Tôi đi xem một chút, các em cứ ngồi xuống trước."

Từ Linh Tử nhìn theo hướng đi của Kim tỷ tới nơi phát ra âm thanh, kinh ngạc nói: "Là mấy bạn nhỏ đó."

Chu Trình Lộ nghe cô nói vậy, cũng bị thu hút.

Người phụ nữ vừa mời đồ uống cho họ đi đến bàn của ba cô gái trẻ, không biết nói gì đó khiến cả hai bên đều không vui.

Kim tỷ rất có kinh nghiệm trong việc xử lý loại chuyện này, không bao lâu quán bar đã bình thường trở lại. Cô vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục. Khi cô quay lại, những người ngồi quanh bàn đã giải tán, Chu Trình Lộ có thể nhìn thấy rõ ràng những khuôn mặt trẻ tuổi kia,

Đại khái bởi vì quá tập trung, đối phương cũng đưa mắt nhìn lại. Không kịp chuẩn bị ánh mắt họ liền va vào nhau

Có lẽ là vì quá kinh ngạc, khuôn mặt trẻ trung, ngây ngô đó nhanh chóng quay đi, khiến Chu Trình Lộ có chút xấu hổ

"Cậu nghĩ gì mà trong như người mất hồn vậy?", Từ Linh Tử theo hướng nàng nhìn lại, trêu chọc: "Sẽ không phải đột nhiên có hứng thú với tân binh đó chứ?"

Chu Trình Lộ thuận tay cầm lên ly rượu mà chị Kim rót, nói: "Trí tưởng tượng của cậu ngày càng phong phú."

Tạ Dư không ngờ rằng quán bar đồng tính nữ lớn nhất Nghiễm Thành sẽ là như thế này, từ lúc bắt đầu cô rất tò mò cho đến gần về sau biến thành khẩn trương và bất an, tâm trạng chưa từng thật sự bình tĩnh. Thật ra cô cho rằng việc bị ai đó tiếp cận đã đủ quá đáng rồi, điều kì lạ hơn nữa là cô thật sự cảm thấy những chị gái ở đây rất xinh đẹp.

Đặc biệt là, cô vừa vô tình nhìn thấy cô gái kia, khí chất lạnh lùng đó thật sự để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Tạ Dư cảm thấy nàng khá quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó rồi, đặc biệt là cảm giá xa lạ và nghiêm túc kia, quen thuộc không thể giải thích được.

Trần Nhất Sư đột nhiên vỗ vai cô: "Tiểu Dư Tử, cậu không sao chứ?"

Cô đã gặp người đó ở quán bar đồng tính nữ khác, vốn chỉ gật đầu chào hỏi, nhưng không ngờ người đó lại hiểu lầm ý cô, còn dẫn bạn cô ta đến để chơi cùng

Việc chơi cùng nhau này có ý nghĩa rất sâu, Trần Nhất Sư đương nhiên cự tuyệt. Không nghĩ tới đối phương thấy các cô là sinh viên liền không chịu dễ dàng nhả ra như vậy.

Tạ Dư lắc đầu: "Không có việc gì."

"Mình nhìn bộ dáng này của cậu giống như không thật sự không có việc gì, nếu không thoải mái, chúng ta liền về sớm một chút."

Trên thực tế, vừa rồi Trần Nhất Sư một mực chắc trước mặt bọn cô, nhất quyết đem bọn cô bảo vệ đến cuối cùng, Tạ Dư cảm thấy cũng không có việc gì quá nghiêm trọng. Cô chỉ là đang suy nghĩ, vừa rồi nhìn thấy vị mỹ nữ kia, đến cùng là ở nơi nào gặp được?

"Thật sự không có gì, cứ ngồi thêm lát nữa đi."

Nhát mắt đã đến cuối tuần, phải về nhà, nhưng khi về nhà, chẳng bằng ở trong ký túc xá chơi với các bạn. Kể từ tối hôm qua, Vu Mẫn Quyên liền lặp đi lặp lại căn dặn cô hôm nay tuyệt đối không được ở trước mặt Chu Trình Lộ làm chuyện mất mặt, phải để lại ấn tượng tốt cho nàng.

Ngày hôm nay chưa đến bảy giờ, Vu Mẫn Quyên đã gọi Tạ Dư dậy.

"Dậy mau, dọn dẹp nhà cửa thêm lần nữa."

Tạ Dư dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy: "Tối hôm qua không phải quét dọn hết rồi sao?"

Du Mẫn Quyên đã mở toàn bộ rèm cửa, trong phòng đột nhiên sáng bừng, bà ta không có ý định để cô ngủ nữa: "Đã một đêm rồi, chắc chắn lại có bụi nữa."

Tạ Dư thở dài, không thể không rời giường, sau đó đem chăn mền dọn dẹp.

Kết quả Vu Mẫn Quyên vẫn bất mãn: "Con phải sắp xếp cho gọn gàng, nếu không lộn xộn như vậy sẽ khiến người ta chê cười."

"Mẹ, anh trai cũng không khoa trương như mẹ đâu."

"Tâm của đàn ông sao có thể tinh tế như chúng ta được? Mẹ hiểu rõ nhất tâm tư chị dâu tương lai của con"

Tạ Dư bất đắc dĩ liền làm theo yêu cầu của Vu Mẫn Quyên, trong lòng lại nhịn không được phàn nàn: Chị dâu tương lại cái khỉ gì, mấy ngày nữa tôi sẽ làm chị ấy tỉnh táo lại.

Sau khi Tạ Duy cùng Chu Trình Lộ đến cửa, Vu Mẫn Quyên cười đến không khép miệng lại được, không ngừng tâng bốc nàng khiến Tạ Dư trong phòng nghe đều cảm thấy bức tường chống đỡ sẽ lập tức sụp đổ vì sự xấu hổ này.

"Tiểu Dư, mau lại đây chào hỏi bác sĩ Chu."

Tạ Duy đặc biệt dặn dò ở trước mặt Chu Trình Lộ không thể nói mấy từ như con dâu hay chị dâu gì đó, sẽ đem đối phương dọa sợ. Ở điểm này, Tạ Duy vẫn rất chừng mực. Ít nhất trước mặt Chu Trình Lộ, hắn diễn đến không tệ.

Tạ Dư nhìn trong gương chỉnh đốn lại diện mạo mình một chút, hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười tiêu chuẩn trước hi bước ra ngoài. Khi cô nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Chu Trình Lộ trong phòng khách, nụ cười của cô dần dần cứng đờ.

Lần này rốt cuộc không còn cảm giác quen thuộc nữa, cô thật sự đã từng nhìn thấy trước đây.

Trên điện thoại di động của Tạ Duy, mới cuối tuần trước, trên ảnh chụp đều là cùng một người.

--------------------